(Một bài viết khá dí dỏm, gửi các bạn cùng đọc nhé).
Từ lúc bắt đầu biết
"cần tiền" đến giờ, ta chưa bao giờ thôi nghĩ
về nó. Không phải ta ham hố gìmà tại hoàn cảnh đẩy đưa bắt ta phải
cần đến nó. Càng lớn, à không, giờ phải gọi là càng già, ta càng thích
nó, ao ước nó, mong mỏi nó. Nhất là khi thời bây giờ có quá nhiều người
sở hữu nó, nhiều đến ngạc nhiên, nhiều đến ganh tị.
Nó, cái sự giàu, đến với những người tài giỏi như một phần thưởng họ
đáng được nhận. Nó đến với cả những người chả tài cán gì như một thứ
bỗng dưng từ trên trời rơi xuống. Với một số người nó còn đứng chờ từ
khi họ còn đang ngó ngoáy trong bụng mẹ nữa kìa. Còn ta thì, nó chưa
thèm ghé qua lấy một lần, dù chỉ để chào hỏi xã giao.
Ta và nó, cái sự giàu, cứ như hai phía của cái đường ray, chạy song song
mãi chả cắt bao giờ. Đã hơn một lần ta ước ao giá có tên nào đá hỏng
cái đường ray đẹp đẽ đó, để ta và nó, cái sự giàu, có cơ hội được chạm
vào nhau. Ta thì nhiều dự định, kế hoạch to tát muốn thực hiện lắm. Cho
ta, cho người thân, và cho cả những người nghèo cực nghèo, thật, không
phải sến. Nhưng những cái to tát lớn lao ấy cứ mãi chưa thành hiện thực,
vì chúng vẫn bị đèo bòng 1 cái đuôi, cái đuôi 4 chữ dài lê thê: "…nếu
ta giàu có".
Nhưng rồi ta lại nghĩ: Nếu ta giàu có, cực kì giàu có…
…Gia đình ta khi ấy chắc gì có những bữa cơm tối đầm ấm
…Chồng ta khi ấy, chắc đã được nâng bậc lên đại gia, vì phấn đấu gìn giữ
và phát triển cái sự giàu, lao theo cái đà làm ăn phát đạt, và rồi tiệc
tùng liên miên, và rồi chiêu đãi không ngớt, tránh sao được chân dài,
váy ngắn, trong khi ta chân ngắn, váy dài.
Đang đà đi lên, ai lại dừng, phải không?!
…Con ta khi ấy, được cái sự giàu chào đón từ còn đỏ hỏn, chắc gì đã
ngoan. Tệ thì hút chích sa đọa, nhẹ thì không có lý tưởng, chẳng có ước
mơ, chả buồn phấn đấu. Đầy đủ rồi mà, thiếu gì nữa đâu, tận hưởng đi
thôi. Và rồi các con ta (nếu ta nhỡ kế hoạch sinh vài ba đứa!), quen cái
thói ăn sung mặc sướng, chưa cần đợi đến lúc ta về với ông bà, đã đánh
nhau sứt đầu mẻ trán, hòng giữ cái sự giàu của cha mẹ cho riêng mình.
…Còn ta khi ấy, chắc sẽ trở thành một phu nhân sang trọng, nhưng rốt
cuộc chỉ là một bà vợ cô đơn, một bà mẹ bất lực. Khi ốm đau chắc nằm
còng quoeo trong biệt thự sang mà vắng, rộng mà buồn. Lúc ấy chắc ta lại
lẩm bẩm: ước gì ngày xưa
"đường tàu" không hỏng! Mấy đứa con nhìn thấy lại lắc đầu cười nhạt:
"Bà già lẩm cẩm mất rồi".
Thế nên từ giờ, ta sẽ thôi mơ về nó, cái sự giàu. Ta sẽ mơ về cái sự đủ.
Đủ, để không nghèo. Đủ, để níu chân được người chồng yêu vợ. Đủ, để
dành cho những đứa con ngoan. Đủ, để thấy hạnh phúc luôn hiện diện. Để
ta có thể cười toe toét khi đã:
Răng long về với ông bà
Ngồi sau nải chuối ngắm gà khỏa thân
P/S: Ơ nhưng về cái vấn đề thế nào là Đủ í mà, thì nó khó nói lắm…
Theo www.yenlang.net (Vũ Hồng Linh)