Pages

30 tháng 4, 2015

Sự khác biệt giữa hai thế hệ

1. Mẹ cứ lải nhải suốt, bực quá tôi mới nói:" Sao cũng được, mẹ vui là được." Không ngờ mẹ sững người lại, cảm động bảo:" Con lớn thật rồi, biết nghĩ đến cảm xúc của mẹ rồi. Chỉ cần con vui là mẹ cũng vui."

2. Đăng ảnh bữa ăn đêm với tựa "Người nông dân phải ăn mới có sức làm cách mạng". Bố bình luận:" Không được ăn nói phản động, xoá ngay đi."

3. Cả nhà ngồi xem TV, lúc chuyển kênh vô tình lướt qua bản tin tiếng Anh, bố bảo tôi dịch cho mọi người cùng nghe. Tôi nói là không dịch được, bố liền trợn mắt bảo:" Ở trường mày được học tiếng Anh rồi cơ mà?"

4. Anh tôi đăng ảnh khiêu khích trên trang cá nhân, tôi bình luận:" Đã báo cảnh sát." Một lát sau, mẹ lao vào phòng quát:" Sao mày dám báo cảnh sát hả?"

5. Một lần đi chợ tình cờ gặp bạn cũ của mẹ, bác ấy hết lời khen tôi:" Con bé càng lớn mặt càng to, càng đẫy đã, phúc hậu lắm, có tướng lắm." Tôi nghe mà chỉ biết nuốt lệ vào trong.

6. "Màn hình di động là ảnh ai thế con?" "Trần Học Đông ạ, con thích anh ấy nhất!" "Thế yêu nhau lâu chưa, sao không bảo nó về nhà mình ăn cơm?" "Con cũng muốn lắm..."

7. Tiết kiệm mãi mới mua được cái quần bò rách sành điệu, mẹ giặt xong tiện tay vá lại hết

8. Có lần mẹ loay hoay mãi không bật được TV, miệng lẩm bẩm:" Sao lại không bật được nhỉ?" Tôi buột miệng theo thói quen trên lớp:" Chắc là do ăn ở." Ngay lập tức bị ăn tát, "Mày bảo ai ăn ở không tốt?"

9. Hôm tốt nghiệp bạn bè kí tên chi chít trên áo làm lưu niệm, tối đó mẹ dùng thuốc tẩy giặt sạch như mới.

10. Đang coi Võ Tắc Thiên, mẹ đi qua hỏi:" Hoàn Châu Cách Cách phần mấy đây con? Kim Toả lên làm vua rồi cơ à?"

11. TV chiếu cảnh dàn siêu mẫu mặc bikini, ông nội tôi phàn nàn:" Con gái con đứa mà ăn mặc không ra thể thống gì." Em trai tôi ngồi đó thản nhiên đáp:" Còn mặc đồ đã là tốt rồi ông ơi."

12. Mặc quần cạp trễ đi nhảy hiphop về, bà bảo:" Kéo quần lên con, sắp tụt xuống gối rồi."

13. Dạy mẹ cách mua hàng trên mạng, "Thích món nào mẹ chỉ cần ấn chuột vào nó một cái là được". Mẹ "Ừ" một tiếng rồi nhanh nhẹn cầm chuột lên chạm vào góc phải màn hình một cái.

14. Mặc quần bò cốn ống cho hợp phong cách trẻ trung, bố nhìn thấy hỏi:" Ra sông bắt cá hả con?"

15. Anh tôi ngồi trước màn hình vi tính càu nhàu:" Trò chơi trên máy đâu mất tiêu rồi?" Ông tôi ngồi gần đó nghiêm giọng bảo:" Thử xem có rơi dưới sàn nhà không."

16. Chờ đến 0h nhắn tin chúc mừng sinh nhật bố, bố trả lời:" Sao còn chưa ngủ?"

17. Tôi là sinh viên năm hai, vẫn FA. Em trai tôi học lớp 4. Hôm nay bố mẹ vắng nhà nó đưa bạn gái về, rồi cho tôi 10k bảo tôi ra quán net chơi. Tôi đang trên đường đây, nắng nóng quá, phải năm phút nữa mới đến nơi.

18. Mặc quần bò mài sang nhà ngoại chơi, ngoại kéo vào phòng, lấy 100k từ gối ra bảo:" Quần bạc hết rồi, mua cái mới mà mặc con ạ."

19. Bà tôi chiều nào cũng ra công viên nói chuyện với bạn bè, sau đó về nhà ghi chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ. Tôi lén lút giở ra xem thì thấy trong đó viết toàn" bà Vương 3 khen, lão Tống 2 chê, cháu Hoa cạnh nhà 5 khen..." Thắc mắc hỏi bà, bà đáp:" Có đi có lại con ạ. Khen hay chê đều phải đáp lễ hết."

20. Lúc bé vô cùng hâm mộ Châu Kiệt Luân. Sách vở cuốn nào cũng ghi tên anh ấy. Một hôm bố tôi buồn rầu bảo:" Con à, nhà mình có nghèo đến đâu thì con cũng không thể mượn sách bạn Châu Kiệt Luân quanh năm suốt tháng thế được. Con thiếu cuốn gì, bố mua cho con."

ST

Nghe đàn ông nói...

Một số đàn ông thông minh không lấy vợ quá xinh đẹp. Bởi vì, đôi lúc họ sẽ cảm thấy bất an.
Trái tim một người đàn ông có thể chứa nhiều hình bóng cùng một lúc. Nhưng dù họ đào hoa đến thế nào, trong lòng họ vẫn luôn có một người phụ nữ mà họ thương yêu nhất.
Chúng ta vẫn trách móc đàn ông đa tình, không chung thủy. Nhưng nếu không có đàn bà thì họ đa tình với ai ?
Đàn ông ít khi khóc. Hãy trân trọng những giọt nước mắt của họ!
Trên thế gian này, không ai là người hoàn hảo. Vậy nên, khi chấp nhận yêu một người, có nghĩa là bản thân mình phải chấp nhận những khiếm khuyết của họ. Hãy vì nhau mà sữa chữa những lỗi lầm, nếu không thay đổi được thì đành cố gắng sống chung với nó.
Yêu một người rất khó, sống chung với người đó còn khó hơn. Li hôn thì ai cũng làm được, cái khó là phải dìu nhau đi đến cuối cuộc đời.
ST

Tâm Sự Thứ Bảy (81): Nhà Triết Học, Nhà Xã Hội Học và Thầy Tu




Có 3 người bạn rất thân từ thời đi học. Ngày bé hai trong số họ còn viết chung nhau một cuốn truyện, say sưa thả hồn mơ mộng vào một tương lai. Khi ấy một đứa sẽ là nhà bác học, đứa sẽ là kỹ sư nổi tiếng, thay đổi cả thế giới này vì những phát minh độc đáo.

Thế rồi cả 3 đều nhận học bổng đi học nước ngoài. Kẻ ở Nga, người ở Đức, đứa còn lại đi Ba Lan. Thời gian vẫn chẳng thay đổi được những mơ ước từ thủa bé. Họ vẫn lớn lên, đồng hành với những ước mơ bỏng cháy, vượt ra khỏi khuôn khổ bình thường và chính những lo toan tầm thường của cuộc sống.

Nhưng, cuộc sống luôn là những bất ngờ. Những ngã rẻ luôn xuất hiện trên chính con đường đang bước tới. Sau bao nhiêu năm gặp lại, giờ tóc đã muối sương. Kẻ đạt được ước nguyện từ tấm bé (bằng một quốc tịch mới, tấm bằng tiến sĩ của ngành học ưa thích); Kẻ rời bỏ chính trường để lặng lẽ viết những bài báo sắc xảo chỉ để được nói ra những gì muốn nói (không phải nói những gì người khác nói); Còn một kẻ thì bỏ ngang chương trỉnh tiến sĩ khoa học, lặng lẽ ẩn dật trong trầm lắng của Đạo Phật chỉ chờ chiếc áo choàng vàng để trở thành thầy tu thực thụ.

Kẻ ngày xưa không học chính trị, hay xã hội thì đang đăng đàn sắc sảo, tạo thành một làn sóng mạnh mẽ xung quanh mình với những bài báo ‘thép’ về những lề thói của xã hội. Nào là mại dâm, hút sách, tham nhũng, đạo đức, dân trí… chả thiếu mảng 'hot' nào mà không có bài. Còn một người được đào tạo bài bản để trở thành nhà ngoại gia, một chính trị gia thì lặng lẽ nghiên cứu Triết học như là một sự say mê duy nhất của cuộc đời, để cắt nghĩa tất cả những gì xảy ra với những lôgic, tư duy biện chứng. Người bạn cuối cùng thì chỉ còn một bước xuống tóc, âm thầm dõi theo thế sự, như kẻ đứng bên ngoài lề. Cả 3 đều ở giữa dòng đời, nhưng không bao giờ đi theo số đông. Họ dù khác nhau nhưng vẫn cùng có một điều thật giống nhau, đó là sự đi ngược lại dòng chảy của cuộc sống, khác với đám đông ồn ào ngoài kia.

Một ngày, thầy tu gặp nhà xã hội học và triết gia. Thầy bắt đầu nói về sự ‘vô thường’ chính là nguyên nhân khiến thầy không còn thiết đến những đam mê trần tục. Nhưng cũng chính do vô thường mà thấy yêu cuộc đời và yêu con người nhiều hơn, trân trọng những gì đi, đến. Nhà xã hội học thì gật gù về  việc được nói tiếng nói của mình, cho chính mình và cho xã hội, không né tránh, không chụp mũ, và ước ao một thế giới tốt đẹp hơn, công bằng hơn, văn minh hơn. Nhà triết gia thì hài lòng vì có lẽ mình là nhà 'mác xít le nin nit' duy nhất còn sót lại trên thế gian này, và tin rằng việc phát triển của xã hội hiện nay là tất yếu để đi đến một thể chế mới tốt đẹp hơn.

Thế rồi, họ đều mơ về những gì tốt đẹp sẽ xảy ra trong tương lai. Còn chuyện gì xảy ra với cuộc sống hiện tại ư, họ không cần biết. Những người vợ của họ ra khỏi nhà để tránh đụng chạm, hoặc than trách họ ‘ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng’, hay lặng im cam chịu số phận mà cuộc đời mang đến. Rồi cơm, áo, gạo, tiền, con cái, nhà cửa việc làm....Cuộc sống hiện tại của họ vẫn hiển hiện, đầy ắp những lo toan. 

Cuối cùng thì sao? Thầy tu chưa tu hết kiếp nên vẫn phải trở lại đời mà tu tiếp kiếp này. Nhà triết gia vẫn phải vào bếp nấu cơm và đưa đón con tới trường. Nhà xã hội học vẫn phải cất căn nhà nhỏ bên sông, cầm cự nắng mưa khi đã thôi việc để dành thời gian ‘tranh đấu’ cho xã hội. Mà xã hội này, cuộc sống này, dòng chảy này vẫn cứ trôi mặc cho những gì đến đi, dù họ muốn hay không.

Cuộc sống luôn vậy, chẳng ai giải nghĩa được. Ngay chính cả họ cũng không thể hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra trên con đường mang tên Cuộc Sống này, và liệu có còn lối rẽ nào chờ đón họ ở phía trước? 

BH. 2012

Chúc Mừng Sinh Nhật Thuý Nga 30/4

 Chúc Nga có một sinh nhật đặc biệt trong ngày đặc biệt của cả nước.
Chúc bạn luôn xinh đẹp, dịu dàng như bạn đang là.
Happy Birthday To you!
Ban Liên Lạc 

29 tháng 4, 2015

Suy Ngẫm; Lời mẹ dặn con

- Con ạ, con nhất định phải học nấu cơm. Việc này không liên quan với chuyện hầu hạ người khác. Khi những người yêu thương con đều không ở bên cạnh, con có thể đối đãi bản thân thật tốt. (Có thể độc lập sinh tồn)
- Con ạ, con nhất định phải học lái xe. Việc này không liên quan với thân phận địa vị. Nhưng như thế vào bất cứ lúc nào, con cũng có thể cất bước đi đến bất cứ nơi nào con muốn, không cầu cạnh bất cứ người nào. (Tự do)
- Con ạ, con có biết không? Dấu chân có bao xa, lòng dạ có bao rộng. Tấm lòng rộng rãi, con mới vui vẻ. Ngộ nhỡ đi không xa, hãy để sách vở đưa con đi. (Mở rộng tầm nhìn của mình, nhờ vào tầm nhìn của tri thức)
- Nếu trên đời chỉ sót lại hai bát nước, hãy dùng một bát để uống, một bát phải dùng để rửa sạch gương mặt và quần áo lót của con. (Tự tôn không liên quan với giàu nghèo)
- Trời sập xuống cũng đừng khóc lóc, đừng oán trách. Như thế chỉ khiến những người yêu thương con càng đau lòng, những kẻ thù hận con thêm đắc ý. (Bình tĩnh chấp nhận số mệnh, những người yêu thương con đương nhiên sẽ quan tâm)
- Khi đến phương xa, ngoài máy ảnh, nhớ mang theo giấy bút. Phong cảnh giống nhau, nhưng tâm tình ngắm cảnh mãi mãi không trùng lặp. (Hình ảnh và ký ức tình cảm là khác nhau)
- Nhất định phải có không gian thuộc về mình, dù chỉ hơn chục mét vuông. Nó có thể giúp con khi cãi nhau với người yêu giận dỗi bỏ đi không đến nỗi lưu lạc đầu phố, đụng phải kẻ xấu. Càng quan trọng hơn là, khi con nông nổi, có một nơi để con bình tĩnh lại, cho lòng mình một góc ở yên. (Nhân cách độc lập)
- Lúc nhỏ phải có kiến thức, lớn lên phải có từng trải, con mới có cuộc đời tinh tế đẹp đẽ! (Đọc từng trải của người khác, tìm từng trải của bản thân)
- Nụ cười, ưu nhã, tự tin, là của cải tinh thần lớn nhất. Sở hữu chúng, con sẽ sở hữu tất cả.
ST

'Xem mặt mà bắt hình dong.." có đúng không?

Khuôn mặt xinh đẹp cũng là một loại phúc báo. Dù là phúc báo gì đều có căn nguyên của nó, giống như tài phú đến từ bố thí, tôn quý đến từ khiêm cung, khuôn mặt xinh đẹp đến từ dịu dàng lương thiện. Đến trung niên, tướng mạo đã đi vào ổn định, cũng là thể hiện của tính cách một người.

Nhiều người khoan hậu có khuôn mặt có phúc, người dịu dàng lương thiện có khuôn mặt xinh đẹp. Người thô bạo, vẻ mặt hung dữ; rất nhiều phụ nữ trung niên lão niên có phẩm tính không tốt, vẻ mặt thường cay nghiệt, cũng gọi là tướng bạc mệnh, khắc chồng. Thật ra, tướng mạo không phải sinh ra là cố định, mà nó là phản chiếu của quá trình tu tâm và hành động lâu dài; cũng vì vậy, tướng mạo sẽ biểu lộ ra vận mệnh tương lai của một người. Xem tướng là một loại tích lũy kinh nghiệm, tướng tùy tâm sinh, từ mặt biết tâm, từ tâm biết mệnh.

Thật ra, tướng mạo không phải sinh ra là cố định, mà nó là phản chiếu của quá trình tu tâm và hành động lâu dài;

Vậy nguồn gốc khuôn mặt tuổi thiếu niên, thanh niên ở đâu? Đặc thù của tướng mạo có quan hệ với sự di truyền của bố mẹ, như màu da màu tóc, nhưng khuôn mặt dáng người cùng tiên thiên có quan hệ, mức độ xinh đẹp là dựa theo những đời trước mà bố trí.

Nửa đời trước của một người, là ảnh hưởng từ kiếp trước, nửa đời sau, chính là tự mình. Vậy mới nói, sau khi đến trung niên, cần phải chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình.

Lòng từ bi cũng là một yếu tố quan trọng. Người có thiện tâm, thường từ trong ra ngoài tản mát ra một loại hào quang, càng khiến người thuận mắt, càng ngày càng thích tiếp xúc. Mà người ích kỷ, giảo hoạt, so đo, tất khó nhìn, thậm chí xấu xí; cho dù may mắn có khuôn mặt đẹp đẽ, thì trên mặt cũng sẽ dần hiện ra một vài chỗ khiến người không thích, người ta thường nói khuôn mặt không có duyên, chỉ lần đầu gặp hơi thuận mặt, tiếp xúc nhiều liền không còn thuận nữa.
Xin hãy tin rằng, tướng mạo là có thể từng bước thay đổi đấy! Nhất là một khuôn mặt xinh đẹp sẽ từ trong ra ngoài tản mát ra một lực hấp dẫn, khiến người gặp bất tri bất giác sinh lòng mến mộ. Nhiều khi, xinh đẹp hay không, chính là từ tâm mà nhìn, “Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi” chính là đạo lý này, tức là nhìn người mình yêu càng nhìn càng thấy đẹp.

Vì vậy, muốn có dung mạo đẹp, trước cần nội tâm đẹp!

Một, người cam tâm tình nguyện chịu thiệt, lại nhận được càng nhiều. Người có thể chịu thiệt, nhân duyên nhất định sẽ tốt, nhân duyên tốt, cơ hội tự nhiên sẽ nhiều. Mỗi người khi còn sống, có thể nắm bắt một hai lần cơ hội là đủ!
Hai, người thích chiếm phần hơn, cuối cùng chẳng chiếm được bao nhiêu, nhặt được một ngọn cỏ, mất đi một rừng cây. Người mà vừa đến lúc tính tiền liền kiếm cớ đi việc khác hoặc móc hoài không ra tiền, cơ bản đều là những người không có thành tựu gì.
Ba, người có ánh mắt tiểu nhân, tâm địa nhỏ hẹp. Lúc bạn bè hội tụ, nói ra ba câu, đều không thoát khỏi chuyện cá nhân, người này chính là ốc sên chuyển thế, nội tâm hư không, ích kỷ. Trong nội tâm chỉ có chuyện nhà mình, những chuyện khác liền không liên quan đến anh ta.
Bốn, chỉ có tiếc duyên mới có thể tục duyên, tức là vun bồi duyên phận. Trên đường đời, nhiều người chúng ta gặp, thật ra đều có duyên mới gặp được nhau, hơn một nửa người thân chính là bạn tốt trong đời trước, còn bạn tốt thì hơn một nửa là người thân trong đời trước, mang đến phiền muộn cho bạn vì hơn một nửa là người bạn đã từng gây tổn thương. Vì vậy cần nhớ: Đối xử tử tế với người thân, quan tâm người bên cạnh, khoan dung những người làm bạn tổn thương, vì đây đều là nhân quả.

Năm, nội tâm vô khuyết gọi là phú, có thể bao dung người khác gọi là quý. Luôn vui vẻ không phải là một loại tính cách, mà là một loại năng lực.

Sáu, biện pháp giải quyết phiền muộn tốt nhất, chính là quên nó đi.
Bảy, tiếu khán phong vân đạm, toại đối vân khởi thì (cười nhìn gió mây nhạt, ngồi trông áng mây trôi).

Không giành là từ bi, không biện là trí tuệ, không nghe là thanh tịnh, không nhìn là tự tại, tha thứ là giải thoát, biết đủ chính là buông.

Tám, nội tâm không loạn, không khổ vì tình, không sợ tương lai, không giữ quá khứ.
Chín, kiếp này, bất kể thứ gì cũng sẽ không mang đi được, vậy nên hãy sống với hiện tại, cười với hiện tại, và hãy ngộ ngay bây giờ!
ST)

Bạn cần biết: Cấp cứu đột quỵ và phòng chống

Sau khi nhận diện người bị tai biến mạch máu não
Có một câu chuyện kể lại rằng: “Trong bữa tiệc BBQ, một người bạn bị mất thăng bằng suýt ngã, bà ta trấn an mọi người là bà không sao cả, chỉ bị trượt trên gạch vì đôi giày mới… Vài người đã giúp phủi bụi cho bà (thay vì kêu xe cứu thương) và làm cho bà một đĩa thức ăn mới. Bà Ingrid tiếp tục cuộc vui cùng bạn bè cho đến hết buổi chiều. Khi mọi người mới về đến nhà, thì nhận được điên thoại cuả chồng bà Ingrid, báo tin là vợ ông đã được đưa vào bệnh viện lúc 6 giờ chiều, và đã qua đời vì tai biến mạch máu não trong bữa tiệc BBQ. Nếu có người biết cách nhận ra triệu chứng tai biến mạch máu não, có lẽ bà Ingrid có thể vẫn còn sống với chúng ta hôm nay.
Bài viết dưới đây, chúng tôi giới thiệu đến các bạn một phương pháp rất đơn giản và hữu hiệu để có thể kịp thời cứu sống người đột quỵ 
- Cây kim có thể cứu sống bệnh nhân đột quỵ. Rất có thể các bạn đã nhận được thông tin này rồi, nhưng biết thêm vẫn tốt. Hãy giữ một cây kim (nhớ là thật sạch) ở trong nhà để làm điều này. Đây là một cách vô cùng kỳ diệu và độc đáo để cứu người bị đột quỵ. Hãy đọc thật kỹ biết đâu có ngày bạn sẽ có dịp sử dụng kiến thức này để cứu người.
Bài viết này thật tuyệt. Hãy giữ nơi thuận lợi nhất. (Tốt nhất là học thuộc và giữ nó trong đầu của bạn). Đây là các mẹo tuyệt hảo. Hãy bỏ ra một vài phút để đọc. Biết đâu có ngày hữu dụng. Mạng sống của ai đó có thể phụ thuộc vào bạn.
Khi có người bị đột quỵ, hãy hết sức bình tĩnh. Cho dù bệnh nhân đang ở đâu, cũng không được di chuyển. Vì nếu bị di chuyển, các mạch máu não sẽ vỡ ra. Hãy giúp bệnh nhân ngồi tại chỗ và giữ không cho bệnh nhân bị ngã, rồi bắt đầu chích cho máu chảy ra. Nếu bạn có sẵn một cây kim tiêm ở nhà thì tốt nhất, nếu không có kim tiêm, bạn có thể dùng kim may hoặc một cây kim thẳng. (Nhớ là phải rửa tay thật sạch trước khi thực hiện các việc sau đây):
1. Hơ kim trên lửa để khử trùng rồi dùng nó để chích mười đầu ngón tay.
2. Không có các huyệt cụ thể, chỉ cần chích cách các móng tay 1mm.
3. Chích đến khi nào máu chảy ra.
4. Nếu máu không chảy ra được, hãy dùng ngón tay của bạn để nặn ra.
5. Khi tất cả mười đầu ngón tay đều đã có máu chảy ra, hãy chờ vài phút, nạn nhân sẽ hồi tỉnh.
6. Nếu nạn nhân bị méo miệng, hãy kéo hai tai nạn nhân cho đến khi cả hai tai đều đỏ lên.
7. Sau đó, chích vào dái tai cho đến khi mỗi dái tai có chảy ra hai giọt máu. Sau vài phút nạn nhân sẽ hồi tỉnh.
Chờ cho đến khi nạn nhân trở lại trạng thái bình thường không có một triệu chứng bất thường nào nữa thì mới chở nạn nhân vào bệnh viện vì nếu vội vàng chở đi bệnh nhân đi ngay đến bệnh viện bằng xe cấp cứu, xe chạy bị xóc sẽ làm cho các mạch máu não của bệnh nhân vỡ tung ra. Nếu nạn nhân có được cứu sống, ráng lắm mới đi lại được thì cũng do phước đức ông bà để lại mà thôi.
Irene Liu kể lại rằng:“Tôi học được phương pháp cứu người bằng cách chích cho máu chảy ra từ Bác sĩ Ha Bu-Ting ở Sun-Juke. Hơn nữa tôi cũng đã từng có kinh nghiệm thực tế. Vì vậy tôi có thể nói phương pháp này hiệu quả đến 100%. Năm 1979, tôi đang dạy tại trường Đại học Fung-Gaap ở Tai-Chung. Một ngày nọ tôi đang dạy ở trong lớp thì có một giáo viên khác chạy đến lớp tôi và nói trong hơi thở hổn hển: “Cô Liu ơi, mau lên, sếp bị đột quỵ rồi!”
Tôi chạy ngay lên tầng 3. Khi tôi nhìn thấy sếp tôi, ông ChenFu-Tien, thì ông ta da đã nhợt nhạt, nói ngọng nghịu, miệng méo - tất cả các hiện tượng của chứng đột quỵ. Tôi liền nhờ một học sinh đến một tiệm thuốc bên ngoài trường học mua một cây kim và dùng nó chích mười đầu ngón tay ông Chen. Khi tất cả mười đầu ngón tay của ông ta đã chảy máu (mỗi ngón tay đều chảy một giọt máu bằng hạt đậu), sau vài phút, khuôn mặt của ông Chen hồng hào trở lại và đôi mắt cũng đã có thần hơn. Nhưng miệng ông ta vẫn còn méo. Thế là tôi kéo tai ông ta cho máu chảy đến tai. Khi tai ông ta đã đỏ, tôi liền chích vào 2 dái tai của ông để nặn ra hai giọt máu. Khi cả hai tai đều đã được nặn máu, mỗi bên hai giọt, thì một điều kỳ diệu đã xảy ra. Trong vòng 3 - 5 phút, miệng ông ta đã trở lại hình dáng bình thường và giọng nói trở nên rõ ràng. Tôi để cho sếp tôi nghỉ ngơi một lát và uống một tách trà nóng, rồi tôi giúp ông đi xuống cầu thang và chở ông đến bệnh viện. Ông nghỉ tại bệnh viện một đêm và hôm sau được xuất viện để trở về trường dạy học.
Mọi việc xảy ra rất bình thường. Không hề có một tác động nào xấu để lại. Mặt khác, nạn nân đột quỵ thường phải chịu tình trạng mạch máu não bị vỡ  khó tránh khỏi trên đường đi đến bệnh viện. Kết quả là các nạn nhân này sẽ không bao giờ phục hồi được. Sau khi kể lại câu chuyện này Irene Liu tiếc nuối rằng: "Cha tôi đã bị liệt và sau đó đã chết vì bị đột quỵ. Ước gì mà tôi đã biết được cách sơ cứu này trước khi chuyện đau lòng ấy xảy ra. Khi bị bệnh nhân bị đột quỵ, các mạch máu não sẽ bị vỡ”.
Cách xử lý khi gặp người bị đột quỵ có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Vì nếu làm đúng cách, kịp thời, những di chứng bệnh nhân gặp phải sau này sẽ giảm đi đáng kể, khả năng phục hồi cũng cao hơn.
ST

28 tháng 4, 2015

Mảnh Vỡ Thủy Tinh


Một thanh niên vì muốn tìm hiểu nước Đức, nên một mình đến nước Đức thuê chung cư ở. Chủ nhà là một ông lão hòa ái, dễ gần; sau khi xem phòng, anh thấy rất hài lòng, liền muốn ký hợp đồng thuê dài hạn với ông chủ.

Ông chủ cười nói: "Không! Chàng thanh niên, anh chưa từng ở đây, còn chưa biết chỗ này tốt hay không, chúng ta nên ký hợp đồng ở thử, sau khi có những trải nghiệm thực tế, khi ấy sẽ cân nhắc có nên thuê dài hạn không."

Anh nghe xong thấy có lý, cuối cùng đồng ý ký hợp đồng 5 ngày với ông lão. Gian phòng rất ấm áp, ông lão cũng rất tin tưởng anh, nên không hề đến kiểm tra đồ đạc. Ngoài ra, rác thải không cần đem xuống phía dưới, đặt ở cửa ra vào sẽ có công nhân vệ sinh đến lấy theo lịch, cả hành lang sạch sẽ đến mức không có một hạt bụi.

Hạn 5 ngày đã đến, anh muốn thảo luận với ông lão để có thể thuê dài hạn, thì xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, anh bất cẩn làm vỡ một ly thủy tinh. Anh rất khẩn trương, cảm giác thấy cái ly này giá trị xa xỉ, e rằng làm vỡ ly thủy tinh, ông lão sẽ không cho anh tiếp tục thuê phòng.
Nhưng khi anh gọi điện nói cho ông lão, ông lão nói: "Không sao, anh không phải cố ý mà, cái ly thủy tinh đó rất rẻ." Anh rất vui mừng và hy vọng ông lão sẽ đến ký hợp đồng dài hạn, ông lão đồng ý, rồi cúp điện thoại.

Anh nhanh tay quét dọn những mảnh vỡ thủy tinh và rác cho vào một cái bao, đặt ở bên ngoài. Một lát sau, ông lão đến, không đợi anh mở lời, ông lão nói: "Những mảnh vỡ thủy tinh kia đâu rồi?"
Anh trả lời: "Tôi đã thu dọn xong và để ngoài cửa đó." Ông lão mở bao rác ra xem, sắc mặt không vui liền đi vào phòng và nói: "Ngày mai anh có thể chuyển đi, ta không cho anh thuê phòng nữa."
Anh không thể tưởng tượng nổi, liền hỏi: "Có phải tôi đã làm vỡ cái ly mà ông yêu thích khiến ông phật ý chăng?"

Ông lão nói: "Không phải! Lý do là vì trong tâm anh không nghĩ cho người khác."
Anh bị nói đến ngẩn ngơ không hiểu, đúng lúc này, liền thấy ông lão cầm một cây bút cùng một cái bao khác, mang theo cây chổi cùng một cái kẹp, đi ra bên ngoài, ông đổ hết rác trong bao kia ra, phân loại một lần nữa.

Ông lão chọn lựa rất cẩn thận, qua một hồi lâu, đem tất cả mảnh vở thủy tinh chứa vào một bao, lấy bút viết lên: "Bên trong là mảnh vở thủy tinh, nguy hiểm!" Sau đó, mới đổ các loại rác khác vào một cái bao khác, viết lên: "An toàn".

Anh ở bên cạnh đứng nhìn, từ đầu đến cuối, trong lòng hết sức kính nể, không biết nói gì nữa. Vài năm về sau, anh vẫn không ngừng nhắc lại chuyện này, mỗi lần đều liên tục cảm thán.

ST

NHÀ SƯ VÀ CÔ LÁI ĐÒ

Cô lái đò đưa khách qua sông. Đò cập bến cô lái thu tiền từng ngườì, sau hết đến nhà sư.
- Cô lái đò đòi tiền “gấp đôi”.
- Nhà Sư ngạc nhiên hỏi vì sao?
Cô lái mỉm cười:
- Vì Thầy nhìn em…
Nhà sư nín lặng trả tiền và bước lên bờ.
Một hôm nhà sư lại qua sông. Lần nầy cô lái đòi tiền “gấp ba.”
- Nhà sư hỏi vì sao?
Cô lái cười bảo:
- Lần nầy Thầy nhìn em dưới nước.
Nhà sư nín lặng trả tiền và bước lên bờ.
Lần khác nhà sư lại qua sông. Vừa bước lên đò nhà sư nhắm nghiền mắt lại đi vào thiền định. Đò cập bến cô lái đò thu tiền “gấp năm” lần.
- Nhà sư hỏi vì sao?
Cô lái đáp:
- Thầy không nhìn nhưng còn nghĩ đến em.
Nhà sư trả tiền và lên bờ.
Một hôm nhà sư lại qua sông. Lần nầy nhà sư nhìn thẳng vào cô lái đò… Đò cập bến, nhà sư cười hỏi lần nầy phải trả bao nhiêu?
Cô lái đáp:
- Em xin đưa Thầy qua sông, không thu tiền.
Thiền sư hỏi:
- Vì sao vậy?
Cô lái cười đáp:
- Thầy nhìn mà không còn nghĩ tới em nữa…
Do vậy em xin đưa Thầy qua sông mà thôi…
Nói một cách khác: “Mọi sự từ TÂM mà ra…”
Sống ở đời chỉ có chữ TÂM là đáng quý!
Một phút suy tư: Chữ TÂM
Tâm là một điểm tuy nhỏ nhưng quan trọng, nên người ta mới gọi là tâm điểm.
Tâm của con người càng quan trọng hơn vì nó nói lên nhân cách của một con người:
- Tâm lệch lạc thì cuộc sống nghiêng ngả đảo điên.
- Tâm gian dối thì cuộc sống bất an.
- Tâm ghen ghét thì cuộc sống hận thù..
- Tâm đố kỵ thì cuộc sống mất vui.
- Tâm tham lam thì cuộc sống dối trá …
Cho nên , ta không những đem tâm của mình đặt ngay trên ngực để yêu thương, mà còn:
- Đặt trên tay để giúp đỡ người khác.
- Đặt trên mắt để nhìn thấy nỗi khổ của tha nhân.
- Đặt trên trán để mau mắn chạy đến với người cùng khổ.
- Đặt trên miệng để nói lời an ủi với người bất hạnh.
- Đặt trên tai để biết nghe lời than trách, góp ý của người khác.
- Đặt trên vai để biết chịu trách nhiệm và chia sẻ trách nhiệm với anh em chị em.
*** Thân xác không tim thì thân xác chết, làm người không có tâm thì cuộc sống chỉ có hận thù và là mối nguy hiểm cho mọi người

ST

Mỏng mảnh, mong manh

Mỏng mảnh, mong manh
Như là chiếc lá
Như cánh hoa nhỏ
Rơi trên mặt hồ

Mỏng mảnh cánh chuồn
Mong manh sương sớm
Sen nở giữa đầm
Thời gian qua khẽ

Con nhện tơ giăng
Con tằm dệt kén
Mỏng nên dễ vỡ
Nhẹ nên dễ tan

Thoang thoáng mắt em
Chút sương ngấn nắng
 Mây còn vương vấn
Mỏng mảnh, mong manh... 


BH 28/4/2015