Đông đến thu tàn buồn hiu quạnh
Mưa phùn gió bấc lạnh xót xa
Ai kia có hiểu lòng ta
Luôn vương vấn mãi đóa hoa trắng
ngà
Cúc đơn sơ dẫu là hoa dại
Hương bình dị có phải thơm đâu
Nào đâu khoe sắc với ai
Nhưng sao da diết nhớ hoài
hương bay
Cúc thanh tao lòng này trong
trắng
Ngẩng cao đầu đón nắng cuối
thu
Dù cho gió bấc sương mù
Vượt qua gian khó đón mừng
đông sang
Hoa cúc nở sáng bừng kiêu
hãnh
Dấu nỗi buồn vào cánh hoa côi
Niềm vui đem đến mọi người
Càng thêm nhung nhớ tháng mười
lập đông .
Sơn Nguyễn Ngọc
Sơn Nguyễn Ngọc
Cám ơn Sơn, bài thơ hay lắm. Càng ngày thấy thơ của Sơn càng hay đấy nhé!
Trả lờiXóaThơ Sơn ngày càng hay, tiếp tục phát huy bạn nhé.
Trả lờiXóaUi , được khen thích thế .
Trả lờiXóa