Ta buồn lắm
bên ly cà phê đắng
Người ko
về trống vắng trái tim côi
Ngoài sân
kia mưa lạnh lắm người ơi
Mắt đầy lệ
tuôn rơi trào tê tái
Ta cứ
tưởng là con người từng trải
Vui với
buồn khắc khoải có sao đâu
Nhưng sao
ta cứ mãi nghẹn u sầu
Buồn hiu
quạnh đớn đau lồng thương nhớ
Đời tan vỡ
bởi tình kia theo gió
Cà phê
buồn nức nở tiếng khóc than
Bởi ân
tình cay đắng đã ly tan
Tim rạn nứt
đã tràn rồi máu đỏ
Tim rạn
nứt ôi con tim vụn vỡ
Hận người
nhiều duyên nợ chấm dứt thôi
Lại quay
về trở lại kiếp đơn côi
Tình đã
hết cuộc đời sầu muôn kiếp .
Dạo này thơ càng ngày càng hay đấy Sơn nhá. Cơ mà vẫy bi luỵ. hihi
Trả lờiXóa