"Một ngọn nến sẽ chẳng mất gì khi thắp sáng một ngọn nến khác.
Bạn sẽ chẳng mất gì khi chia sẻ hoặc cho đi"
Bạn sẽ chẳng mất gì khi chia sẻ hoặc cho đi"
Nhớ lần đó, khi trên đỉnh Abu Mountain ở Ấn
Độ, mình đã đi từng bước qua những người bạn đến từ khắp năm châu lục để thắp
nến cho nhau. Dòng người cứ lặng lẽ từng
bước, bước đi. Từng ngọn nến được thắp sáng dần lên, nhân lên mãi trong căn phòng rộng thênh thang.
Sẽ chẳng có gì để
nói, nếu như những người thắp và nhận không lặng lẽ nhìn một giây vào mắt nhau để
trao đi yêu thương trong khi trao nhau ánh sáng. Rất nhiều người đã khóc,
trong đó có mình. Mình đã ôm một cô bé người Trung Đông khi cô ấy oà khóc nức nở
và cả hai cùng khóc trong im lặng. Không nói gì, không bày tỏ gì bằng lời nói.
Chỉ những ánh nến, những giọt nước mắt và những cái ôm ấm áp tình người. Ngày
hôm đó là ngày Silent Day (Thực hành Yên Lặng). Mình chẳng biết cô ấy là ai, cuộc
sống ra sao. Cô ấy cũng thế. Nhưng ánh nên đêm đó mình tin không ai có thể
quên được.
Vậy đó bạn à, trong cuộc sống đôi khi quá
đủ đầy, con người ta mãi chỉ chú ý vào mình/vào tôi/vào ta, mà không còn biết để
ý đến những người xung quanh. Hầu hết chỉ lo giữ nó, sợ mất đi, mong chất chứa nhiều
thêm. Cảm giác ấy mình gọi là ‘insecure’, cảm giác không an toàn, mà ai cũng có, bao gồm cả mình. Khi vẫn
còn lo chất thêm vào có nghĩa là mình đã không cảm thấy an toàn, thấy thiếu, thấy
sợ. Nếu có một ngày, bạn có được trải nghiệm rằng bạn chẳng có gì cả, những vật
chất mà bạn đang tích góp cũng không còn có ý nghĩa nữa, thì lúc ấy trong bạn có một sức mạnh nội tâm, một tình yêu thương lớn lao đến nỗi
bạn có thể cho mãi không hết, càng cho thì lại càng đầy.
Hôm nay chợt thấy hình ảnh này, câu nói
này, khiến mình bồi hồi xúc động. Xúc động vì nhớ đến những giây phút tuyệt
vời trong đời mình được nhận và chia sẻ, được yêu thương và cho đi yêu thương. Nhưng
cũng có những cảm xúc buồn len lỏi. Vì đôi lần có những người chẳng biết đánh
giá những sự sẻ chia ấy. Họ giống như ‘ăn trộm’ những xúc cảm, sự yêu thương của
bạn rồi chạy trốn. Thậm chí, họ còn quay lại cười thương hại bạn, coi bạn là một kẻ ngốc nghếch.
Nhưng, ngay cả như thế thì bạn ạ, mình vẫn nghĩ, nếu có phải cho đi lần nữa, bạn hãy cứ cho đi, mang cảm thông đến với ‘kẻ trộm’ ấy. Vì thực ra họ thật đáng thương. Mong cho sự yêu thương của bạn sẽ xoa dịu cảm xúc tiêu cực của họ.
Mong cho tâm họ được bình an để thấy ra những gì cần thấy. Còn bạn, hãy vui vì
những gì bạn đã làm và mang lại cho người khác, bạn nhé. Bởi, “Candle loses nothing by
lighting another”!
Mong cho tất cả đều được thắp lên ngọn lửa của thanh thản, bình an, tràn đầy yêu thương và hạnh phúc! Omshati (tức là: Chúc bình an).
BH 29/4/2016
Ngày TP81-84, trong một tiết thể dục nghỉ sớm cả bọn ra sau Nhà Hát Lớn xem Nhà hát kịch Việt Nam tập vở, thấy NS Quang Dũng( chồng Phương Thanh, anh mới mất) vào vai kẻ đốt đền Erostat đọc thoại rất to: "Nếu anh ko đốt lửa, nếu tôi ko đốt lửa, nếu chúng ta ko đốt lửa thì màn đêm ko bao giờ trở thành ánh sáng". Đấy có phải là chân lý không em?
Trả lờiXóaH chỉ nói ra cảm nghĩ của mình khi nhìn thấy hình này trên FB thôi, có lẽ vì đồng cảm, và khiến mình nhớ tới một vài kỷ niệm...Hì.
Trả lờiXóa