Pages

29 tháng 1, 2018

Chúng ta sinh ra để lấp đầy nhau

Chẳng có ai sinh ra đã hoàn thiện ở trên đời
Ai trong chúng ta cũng còn nhiều khiếm khuyết
Đứa trẻ lớn lên trên đồng ruộng
Hay đứa từ miền biển, núi cao

Sẽ đến một ngày đứa mang hương rừng về nơi có những con sóng ồn ào
Đứa mang nắng gió về nơi xa xôi biên giới
Muối được quẩy lên non, cây trái trên rừng mang về dưới
Chỗ thừa về chỗ thiếu,
Quy luật của muôn đời.

Chúng ta sinh ra
Như định mệnh để trao gửi vui, buồn
Trao yêu thương, ta nhận về chia sẻ
Trao nụ cười, ta nhận về hạnh phúc  
Ta lấp đầy nhau, tự nhiên như mây gió trăng trời…

Số phận như duyên đã gieo từ một kiếp nào
Chúng ta sinh ra để chính mình hoàn thiện
Ai đó lấp đầy khoảng không trong ta thiếu, khuyết  
Và ta,
Ta cũng đến để lấp đầy khoảng trống của người
Bằng yêu thương, bằng tất cả trái tim này...
BH. 29/1

28 tháng 1, 2018

Điều còn mãi

Mai này ai nhắc lại Thường Châu
Bữa ấy tuyết rơi bạc mái đầu
Mười mấy dũng sĩ lao ngược gió
Để đời kính phục mãi về sau!

(FB HQM)

Tâm sự của một người 'không yêu bóng đá'

Cuối cùng thì mình cũng vào phố ngày hôm nay, tất nhiên không phải để xem bóng đá. Mình không biết gì về bóng đá, chưa bao giờ xem quá 10ph, mà thường cũng chỉ để chiều người bên cạnh, vào những ngày rất xa xưa. Nhưng Thái Tĩnh nhà mình cũng chẳng hào hứng gì hơn, (mặc dù thời sinh viên chắc cũng có đá bóng), cho nên cách đây vài hôm mình còn không hiểu U23 là nói về cái gì.
Có một anh bạn nói với mình nên vào trung tâm Hà Nội ngày hôm nay mà hòa chung cuộc vui của toàn dân Việt Nam, nhưng mình cũng không có ý định đó.
Mình xuống phố vì việc khác, tình cờ rẽ vào một nhà hàng. Và Thái Tĩnh cũng bị lôi kéo vào gian phòng đầy ắp người xem bóng đá. Mình ngồi bên ngoài, rồi lững thững đi dạo, và quan sát.
Đường phố vắng tanh, như ngày tết. Trên hè thỉnh thoảng có từng nhóm người dán cờ đỏ lên má, đeo bằng rôn, phất cờ, thổi kèn. Cứ qua vài nhà là lại thấy sau cửa kính một nhóm người ngồi dán mắt vào màn hình. Cạnh vườn hoa vắng vẻ có hai anh chị bán vé số chung nhau một cái tai nghe để theo dõi tường thuật trận đấu.
Khuôn mặt ai cũng hào hứng, tươi cười, lâu lâu lại ồ lên thích thú. vài đứa trẻ mặc cờ đỏ trên người đuổi nhau rộn rã trên hè .
Mình cứ đi miên man trên những đường phố vắng, thấp thoáng đâu đó hình ảnh những chàng trai mặc áo đỏ trên sân bóng phủ đầy tuyết trắng. Có lẽ đây là một thử thách rất gay go cho các em, những người con của miền nhiệt đới. Thấy trong lòng cứ thương thương, xót xót thế nào ấy. Chắc cũng rất nhiều người có chung cảm giác như mình.
Và mình chợt nhận ra trong từng tế bào, từng hơi thở, một tình yêu thương sâu đậm, khắc khoải, đến mức nước mắt như trào lên dưới hàng mi, tình yêu với những con phố xiêu vẹo này, những hàng dây điện vắt ngang lùm cây chìm trong mưa bụi, tình yêu với những khuôn mặt hồn nhiên rạng rỡ dưới màu cờ đỏ, tình yêu với những chàng trai tuổi đôi mươi đang lăn lộn dưới trời tuyết trắng xa xôi, tình yêu với mảnh đất đã nuôi dưỡng mình, nơi đã thấm bao mồ hôi nước mắt của mình, của người thân, bạn bè, của đồng bào mình...
Phải rồi, không đơn thuần là bóng đá đâu. Những người ngồi say sưa theo dõi kia, kể cả những phụ nữ chả bao giờ xem bóng đá, đang gắn kết với nhau trong tình yêu thắm thiết ấy, như mạch nước nguồn chợt trào dâng. Bởi vì chúng ta là một dân tộc hồn nhiên, hơi trễ nải, hơi mải chơi, hơi đại khái... nhưng thông minh, nhân hậu và bất khuất. Và trong tim chúng ta có niềm tự hào sâu sắc về nòi giống của mình, về mảnh đất của mình, niềm tự hào ấy từng bị tổn thương nhiều lần nhưng không sao phai nhạt, và lâu lâu cần được lên tiếng, cần được ca hát, cần được tuôn chảy.
Mình không cần biết các em U23 sẽ thắng hay thua, thực ra điều đó không quan trọng, nhưng các em đã chơi say sưa, tận hiến, quật cường và đầy trách nhiệm. Các em đã mang lại cho những thế hệ đi trước niềm hy vọng và tự hào về nòi giống Việt Nam. Rằng chúng ta có thể bị chà đạp và sẽ còn trải qua muôn vàn gian khổ, nhưng không sao bị khuất phục. Bởi vì chính tình yêu đang rộn rã trong tim chúng ta đây.
Mình biết đôi khi những lời lẽ chua cay, những sự phẫn uất, những câu miệt thị... rất khó nghe cũng là tiếng vọng sâu xa của một tình yêu đau đớn. Có yêu thì mới giận chứ, mới thất vọng chứ. Rằng tại sao, tại sao những người con của Phật Hoàng Trần Nhân Tông cứ chìm đắm mãi trong bể trầm luân. Rằng tại sao gian khổ cứ ập đến nhiều thế. Rằng tại sao chúng ta phải chịu đựng nhiều thế, mất mát nhiều thế...
Thực ra, thử thách chỉ dành cho những đôi vai đủ mạnh mẽ, và chặng đường của một dân tộc rất dài, sẽ có những khúc quanh nghiệt ngã. Nhưng mà hết đêm là đến ngày, hết núi đèo là thung lũng. Cứ nhìn các em U23 miệt mài trên sân cỏ trong trận đấu không cân sức, cố gượng đến giây cuối cùng, chúng ta sẽ thấy hình ảnh của đất nước.
Màu cờ đỏ này, những con phố vắng chìm trong mưa lạnh này, những mái nhà nghiêng xuống từng nhóm người không dời mắt khỏi màn hình này... là những điều bình dị và lớn lao mà không một nơi nào trên thế giới, dù đẹp đẽ đến đâu, có thể đem đến cho mình. Đó chính là những mảnh hồn nho nhỏ của mình, lang thang đâu đây trong Hà Nội, trong Việt Nam, trong "mộng ban đầu" yêu dấu của mỗi con người, được gọi là quê hương.

Đinh Hoàng Anh 

27 tháng 1, 2018

Cổ động viên 12CD cho trận chung kết hôm nay 27/1

Thế này mà VN không vô địch thì thật là tiếc. Nhưng các em đã rất xứng đáng để các U53 này quẩy hết mình và tự hào vì các em! 
U23 đã vô địch trong trái tim của U53 và tất cả mọi người!






26 tháng 1, 2018

Suy Ngẫm

“Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan.

Nhân sinh như kịch, người tản kịch tàn.”
(Điển tích Trung Hoa)

Chia tay Hà Nội 24/1

Thật may mắn cho admin được chia tay HN đúng ngày chiến thắng U23, VN vô địch Đông Nam Á 24/1. Hà Nội tắc hết các ngả đường nên ad chẳng thể về nhà, thôi đành theo dòng người vui mừng đón chào chiến thắng.
Hà Nội đã có một đêm đỏ sắc cờ, một đêm vui chiến thắng!

 













22 tháng 1, 2018

Cười

Một con lợn sề bị đem ra chọc tiết, nó đau đớn kêu gào thảm thiết. Bụt hiện ra hỏi: vì sao con khóc?.
Con lợn sề rưng rưng nước mắt: thưa Bụt, cuộc đời này thật bất công! Con sinh ra đã mang thân hình xấu xí, cả đời phải ăn cơm thừa canh cặn, thế mà cuối cùng lại bị giết thịt để làm thức ăn cho kẻ khác, vậy công bằng ở đâu?
Bụt cười: Con không hiểu rồi! Để ta giải thích cho con. Cuộc đời này có luật nhân quả, có kiếp luân hồi.
Kiếp trước con bỏ ngoài tai những lời dạy bảo của ông bà cha mẹ, nên kiếp này trời phạt cho con mang đôi tai to.
Kiếp trước con nhắm mắt làm ngơ trước những cảnh cơ cực của người khác, nên kiếp này trời phạt cho con mang đôi mắt híp.
Kiếp trước con ngồi ì một chỗ nhiều, nên kiếp này trời bắt con mang chân ngắn, bụng to.
Kiếp trước con nói nhiều làm ít, lừa phỉnh chúng sinh, nên kiếp này trời bắt giọng con " khịt khịt ".
Kiếp trước con hát karaoke nhiều, nên kiếp này trời bắt mõm con nó dài.
Kiếp trước con sa đọa trụy lạc, nên kiếp này trời phạt con mang nhiều vú.
Kiếp trước con ăn chơi phè phỡn bằng tiền mồ hôi nước mắt của người khác, nên kiếp này trời bắt con ăn cơm thừa canh cặn.
Kiếp trước con hãm hại nhiều người vô tội, nên kiếp này trời phạt con bị giết thịt.
Con đã giác ngộ ra chưa?
Con lợn sề gạt nước mắt, bán tín bán nghi, băn khoăn tự hỏi: " Chả lẽ kiếp trước mình là một vị quan"????

21 tháng 1, 2018

Mùa hoa cải


Có mùa hoa cải nở bên sông
Nắng xoã chân mây trải khắp đồng
Ai bước cùng hoa trong chiều vắng
Nắng vàng trôi dạt cả chiều đông

Chiều đông ai đó lạc trong hoa
Tóc xoã cho hoa sớm nhạt nhoà
Tôi yêu yêu lắm hoa vàng nở
Yêu cả gió đồng lẫn khách xa

Khách xa giờ đã khuất nẻo xa
Bóng hoà lẫn bóng dưới nắng tà
Tôi len hoa buớc theo hương gió
Năm tháng bụi đường bao mùa hoa

Hoa thắm rồi hoa cũng qua mùa
Tìm em khắp nẻo, lạc chốn xưa
Mỗi mùa hoa nở đều rảo bước
Giữa trời mây gió lẫn nắng mưa

Thôi nhé tìm em nốt năm nay
Hoa cải trái mùa huơng thoáng cay
Có lẽ mùa hoa là hư ảo
Đùa với nhân gian ở chốn này....

L.T.H 2018

Cưới xin đầu năm 20/1/2018

Nhân dịp cưới con trai Bảo Lan, 3 'hốt' girl của lớp thay mặt đi dự.
 
 
 


19 tháng 1, 2018

Tranh và Đàn

(Nhạc sĩ Bích Ngọc, chồng nghệ sĩ Trà Giang là nhạc sĩ violon.
Ông mất 17 năm trước, sau đó nghệ sĩ Trà Giang chuyển thành.. hoạ sĩ)

Nếu Tình Yêu – tiếng đàn
Tiếng đàn ngân réo rắt
Nếu là một bức tranh
Bức tranh đầy màu sắc

Len lỏi trong tranh vẽ
Từng vệt màu đậm sâu
Những nhớ thương chất chứa
Khiến toan trắng hoen màu

Tiếng đàn anh thủ thỉ
Từng nốt bổng, nốt trầm
Muốn nói lời tâm sự
Rằng: “Anh rất nhớ em!”

Khi gần không hiểu hết
Để xa cách ngậm ngùi
Thẫn thờ nhìn toan trắng
Từng giọt, từng giọt rơi…
BH 19/1/2018 
(Tặng cô & cậu)

Lào, đất nước bình an nhất thế giới

Bận quá, mình không viết được gì cho blog cả. Mong cả nhà thông cảm nhé.
Post ít hình đi Lào vừa rồi, trong lúc đợi bay ra HN công tác. Mình sẽ viết cảm nghĩ sau nhé.
Muốn biết lý do tại sao Lào được thế giới công nhận là đất nước 'bình an nhất thế giới' thì hãy đến đó để trải nghiệm nhé! :D)
Admin