Pages

30 tháng 4, 2019

Tim sáng, hay mắt sáng hơn?

Gần nhà ngoại tôi có một đôi vợ chồng già bị mù. Họ đã có với nhau một đàn con cháu đông đúc. Nghe ngoại nói, năm nay hai cụ đã ngót nghét tám mươi tuổi.
Ngoại kể, ngày xưa, khi lấy nhau, người chồng ngồi xe bò đi đón vợ. Tuy cô dâu và chú rể đều không nhìn thấy gì, nhưng chú rể vẫn nhờ người cuốn đầy lụa điều lên chiếc xe và đầu con bò, như vậy cho giống đám cưới.
Khi cô dâu vừa về nhà chồng, chú rể dắt tay vợ rà mò từ nhà trên xuống nhà bếp, khắp lượt các ngóc ngách trong gia đình. Rồi cũng từ đó, suốt hơn nửa thế kỷ, trong cái thôn nghèo chẳng mấy ai biết đến ấy, dù trời mưa hay nắng, người ta luôn nhìn thấy họ tay trong tay, lẳng lặng cùng nhau làm mọi việc.
Trong cái thôn nghèo ấy, dù trời mưa hay nắng, người ta luôn nhìn thấy họ tay trong tay, lẳng lặng cùng nhau làm mọi việc.
Có lẽ trong tất cả công việc thì khó nhất vẫn là múc nước từ giếng lên. Lần nào cũng thế, hai người họ đều dắt nhau đi. Người vợ sờ thấy cây gỗ ở cạnh giếng, một tay ôm chặt cây, còn tay kia níu chặt bàn tay chồng. Người chồng quỳ trên sàn giếng thả gầu xuống múc, kéo nước lên.
Có người nhìn thấy họ múc nước khó khăn ngỏ ý muốn giúp nhưng hai vợ chồng đều cảm ơn rồi từ chối. Họ bảo: “Các ông bà giúp được chúng tôi một lần, nhưng không giúp được chúng tôi một đời”.
Cứ như thế, hai vợ chồng luôn tay dắt tay nhau đi lấy nước cho đến khi đứa con đầu lòng có thể gánh được một gánh nước. Dân làng đều cảm thấy lạ lùng. Trong thôn cũng có nhiều trai gái trẻ từng vì đất trơn mà trượt chân ngã xuống giếng, nhưng đôi vợ chồng mù chưa lần nào té ngã. Càng lạ lùng hơn, dù không thể nhìn thấy nhưng vợ chồng họ vẫn có thể tìm ra nhau trong đám đông đang nói chuyện ồn ào.
Người chồng là một người thổi kèn trong ban nhạc ở thôn quê. Ông thường đến các đám cưới thổi những bài: “trăm con chim phượng hoàng”, “niềm vui đầy nhà” … Dù đi thổi kèn ở đâu, ông cũng có một yêu cầu, để người vợ mù của ông đi cùng. Ông nói, để vợ ở nhà một mình, ông không an tâm.
Mỗi khi tiếng kèn của người chồng cất lên, người vợ ngồi bên rất chăm chú nghe. Dường như những giai điệu ấy đều là ông thổi riêng cho bà. Người ta bảo, những lúc ấy, khuôn mặt người vợ mù thường đỏ ửng lên, khiến ai nấy đều cảm thấy người phụ nữ đang ngồi lặng lẽ kia xinh đẹp biết nhường nào.
Có lần, người chồng sơ ý bị ngã gãy chân. Những ngày chồng nằm bệnh viện, ba bốn hôm liền người vợ không ăn hột cơm nào vào bụng. Bà bảo, không có bàn tay quen thuộc kia, bà chẳng còn lòng dạ nào mà ăn.
Sau này, khi hai vợ chồng đều đã già và không cần đi ra ngoài nữa, họ bắt đầu trồng hoa trong sân nhà. Dù chẳng thể nhìn thấy được những đoá hoa tươi rực rỡ mình trồng lên, nhưng ông bà đều rất hạnh phúc mỗi khi đến mùa hoa nở.
Những người con của ông bà từng hỏi bố mẹ : “Nếu ông trời dành cho bố mẹ một cơ hội, liệu bố mẹ có muốn nhìn nhau bằng mắt không?”
Ông tự hào nói: “Dắt tay nhau một đời, có bao nhiêu đường vân trong lòng bàn tay mẹ con, đều đã in trong trái tim bố. Bố chưa từng trông thấy người đẹp nhất. Trong trái tim bố thì mẹ con là người đẹp hơn cả. Cần mắt để làm gì. Mắt là thứ tham lam nhất trần đời, nhìn cái gì cũng đánh giá tốt hay xấu, xinh hay không xinh; nhìn cái gì hay là muốn có cái đó. Trên mặt người ta có một vết sẹo cũng có thể để trong tim suốt đời.”
Tim sáng hơn mắt. Nó là sáng nhất, thật nhất!.
Còn bà thì trả lời: “Người ta nhìn người bằng mắt, bố mẹ nhìn người bằng trái tim. Tim sáng hơn mắt, thật.”
Bởi chúng ta có mắt. Nên khi chúng ta nhìn người, chỉ dựa vào mắt mà quên dùng trái tim.
Có lẽ người vợ mù đã nói đúng: Tim sáng hơn mắt. Nó là sáng nhất, thật nhất!
ST 

29 tháng 4, 2019

BÍ QUYẾT CỦA NHỮNG LINH HỒN TIẾN HÓA CAO

 Trong một phố nọ, có hai hộ giáp nhau nhưng cuộc sống lại hoàn toàn trái ngược. Gia đình họ Vương thường xảy ra xung đột, cả ngày có tiếng cãi vã, cuộc sống vô cùng mệt mỏi. Còn gia đình họ Lý thì ngược lại, ai nấy đều rạng rỡ, không khí trong nhà lúc nào cũng ấm áp. Một hôm, ông Vương quyết định sang ông Lý xin thỉnh giáo.
- Gia đình ông có bí quyết gì mà lúc nào cũng vui vẻ vậy?
Ông Lý cười nói:
- Bởi vì chúng tôi thường hay mắc lỗi.
Ông Vương còn đang bối rối thì cụ bà từ ngoài sân vào, khi qua phòng khách, cụ trượt chân ngã xuống sàn. Lúc đó cô cháu gái đang lau nhà vội chạy đến đỡ bà và nói:
- Cháu xin lỗi bà, đều là lỗi của cháu, vì cháu mà sàn nhà ướt quá!
Vợ ông Lý đang nấu ăn trong bếp cũng vội chạy ra:
- Con xin lỗi mẹ, là tại con đã không nói trước với mẹ rằng cháu nó đang lau nhà.
Lúc ấy ông Lý cũng chạy đến:
- Là tại con, con ngồi ngay trong phòng mà lại không kịp thời đỡ mẹ.
Bà cụ đứng dậy, xua tay nói:
- Các con không có lỗi, đều là tại ta, già cả rồi mà vẫn đi đứng vội vàng.
Sau khi chứng kiến sự việc, ông Vương bỗng bừng sáng.
Nguồn: ĐKN.tv.

Sống sâu

Sáng nay một bệnh nhân nam 50 tuổi, làm ruộng, quê ở Tiền Giang đến khám bệnh xin thử mỗi đường huyết. Mình mới hỏi:
- Sao chú muốn thử đường huyết?
- Vì tôi sụt cân nhanh, người ta nói do bệnh tiểu đường.
- Đã bỏ công từ quê lên đây, sao chú không khám tổng quát luôn? Giả sử thử máu có kết quả bị đái tháo đường thì cũng phải xem chức năng gan, chức năng thận, và đánh giá biến chứng mới điều trị được chứ.
Mình vừa giải thích vừa nhìn bệnh nhân, và mình hiểu vẻ ngập ngừng đắn đo ấy, có lẽ bệnh nhân nghèo.
- Dạ, thử hết mấy thứ đó bao nhiêu bác sĩ?
- Bệnh viện công giá rẻ lắm. Chú đi thử đi.
Khi mình cầm kết quả phim phổi trên tay, tự nhiên mình nghẹn lời. Dù rằng mỗi ngày mình tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân với đủ loại bệnh tật khác nhau.
- Chú hút thuốc nhiều không?
- Cỡ 1 gói 1 ngày. Bữa nào buồn hút nhiều hơn.
- Chú uống rượu nhiều không?
- Mỗi ngày, nhưng chủ yếu vui chơi với anh em, người vài xị.
- Chú có vợ con gì không?
- Dạ, một vợ, 3 con. Nhưng nhà có vài công ruộng, nên tụi nó bỏ lên Bình Dương làm công nhân hết rồi.
- Cháu nghĩ chú nên qua khám bệnh viện Phạm Ngọc Thạch.
- Tôi bị lao hả bác sĩ.
- Cháu cũng hy vọng là lao. Nhưng ....
- Bác sĩ cứ nói đại đi. Tôi ở quê lên khám bệnh cực lắm.
- Cháu cũng nghĩ đây là khối u. Nhưng chú biết đó, có u lành u ác. Mà u ác bây giờ có thể trị được.
- Ý bác sĩ là ung thư phổi hả?
- Chưa chắc đâu. Phải làm thêm xét nghiệm, sinh thiết ... mới có thể kết luận.
Một khoãng im lặng kéo dài. Mình nhìn khuôn mặt bệnh nhân từ trắng bệch chuyển sang tím tái và khoãng 15 phút sau mới trở lại như bình thường.
- Ung thư phổi thì sống được bao lâu bác sĩ?
- Chưa chắc đây là ung thư. Nhưng nếu là ung thư thì có thể vài tháng, vài năm... Tuỳ vào cơ địa mỗi người, tuỳ vào đáp ứng điều trị.
- Tại sao lại là tôi chứ?
- Tại sao không là chú?
- Tại ....
Lại một khoãng im lặng kéo dài. Mình không nỡ mời bệnh nhân kế tiếp dù sáng thứ hai rất đông.
- Tôi về bỏ thuốc lá và rượu có thể cứu vãn được không?
- Cháu nghĩ, bỏ được thì tốt. Nhưng bây giờ việc này không còn ý nghĩa nữa rồi.
Mình vẫn hay tự hỏi: Rượu bia và thuốc lá có điều gì hấp dẫn đến vậy, nhưng không có câu trả lời.
Lúc trước mình còn ngạc nhiên khi thấy Việt Nam là nước tiêu thụ rượu bia và thuốc lá lớn nhất thế giới, bây giờ thì mình không còn ngạc nhiên nữa. Vì đã hiểu một phần. "Vui cũng nhậu, buồn cũng nhậu, không vui không buồn cũng nhậu", hình như rất đúng khi mô tả con người Việt Nam. Mỗi chiều tối đi làm về thấy quán nhậu nào cũng đông nghẹt khách. Hết chén chú rồi đến chén anh.
Rồi một ngày nào đó bệnh tật kéo đến. Có những bệnh có thể chữa lành, có những bệnh tiền mất rất nhiều nhưng không thể cứu vãn. Dù vẫn biết ung thư là "trời kêu ai nấy dạ", nhưng mình không tin là mỗi ngày mình sống không tác động gì đến nó. Bạn thử nhìn xem, một người béo phì, ăn nhiều lười tập thể dục...làm sao mà không đủ thứ bệnh về chuyển hoá, một người suốt ngày hút thuốc uống rượu làm sao tránh khỏi ung thư phổi, xơ gan? May mắn lắm cơ địa người đó đặc biệt.
- Bây giờ tôi phải làm sao?
- Bây giờ cháu cho thuốc tiểu đường cho chú, còn bệnh phổi chú phải qua bên Phạm Ngọc Thạch, bên đó chuyên hơn.
- Bác sĩ có thể nói cho tôi biết, tôi có thể sống bao lâu nữa không để tôi thu xếp nhà cửa.
- Cháu nói thật, không dám chắc chắn về điều gì. Có những thứ hôm nay đúng, ngày mai lại sai. Có những thứ ngỡ là phước nhưng lại là hoạ. Điều quan trọng bây giờ không phải là chú sống bao lâu, mà sống có thật sự sâu hay chưa?
- Sống thật sâu?
- Đúng rồi. Chú còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ về điều đó. Ví dụ như có bao giờ chú đến quỳ bên gối mẹ của chú và thì thầm lời cám ơn? Ví dụ như có bao giờ chú chở ba chú qua con đường làng nơi ngày xưa ba chú dẫn chú đi học? Ví dụ như có bao giờ chú cám ơn người vợ rất mực dịu hiền và chung thuỷ đã đi với chú gần ấy năm mà không một tiếng than van dù chú nát rượu và nghiện khói thuốc?
- Bác sĩ ... Tôi ... Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó.
- Chú có bao giờ quan tâm đến những đứa con mình? Chú có nghĩ rằng một lời hỏi han của chú thôi đủ làm họ hạnh phúc?
- Ơ ...
- Vậy đó, sống sâu là sống với những điều nhỏ bé đơn giản như thế đó. Cuộc sống vô thường và con người ai mà không có bệnh có tử. Sau giai đoạn choáng rồi, chú sẽ chấp nhận được thôi. Từ chấp nhận đến quay lại nhìn về chính mình gần trong gang tấc.
- Cám ơn bác sĩ.

25 tháng 4, 2019

Lá mơ tím , nước dừa xiêm và mật ong

UNG THƯ PHỔI GIAI ĐOẠN CUỐI
Mẹ tôi uống lá mơ với nước dừa và điều kỳ diệu đã xuất hiện... Khối ung thư giống như con đỉa và cái thứ nước này giống như vôi, uống tới đâu là cái vòi của con đỉa co vào tới đó....
Mẹ tôi 82 tuổi bị ung thư phổi giai đoạn cuối, tình trạng của bà rất nặng. Hạch nổi trên xương đòn to. Cứng như đá. Phổi trắng ko còn gì. Hạch to chèn vào thực quản, tới giai đoạn này uống chất lỏng là sặc do thực quản nhỏ khi uống chất lỏng vào không xuống kịp bị đẩy ra và xuống phế quản. Nói gần như bị mất tiếng vì thanh quản cũng bị chèn, lâu rồi ko ăn được cơm nữa. Cánh tay bên cổ có hạch cũng bị chèn tê và yếu. Đi lại khó khăn do mệt. Đầu hay bị đau, tim đau có lúc tưởng như bà ra đi. Ho nhiều vô cùng và rất nhiều đờm. Mất ngủ triền miên. Khó thở phải dùng thuốc hỗ trợ nhưng càng ngày thuốc càng ko có tác dụng vì bệnh nặng thêm. Tôi là người trực tiếp chăm bà nên biết ko còn tí hi vọng nào. Anh chị em tôi đã chuẩn bị tất cả để đón nhận điều gì đến nó phải đến
Cách đây khoảng một tuần. Chị họ tôi có vào bài đăng trên fb của tôi và nói rằng: em vào xem bài chị chia sẻ trên fb của chị. Tôi vào và thấy bài chia sẻ là bài chữa ung thư phổi. Thú thực là tôi ko tin, phải mấy ngày sau tôi mới làm nghĩ là thôi thì cứ thử xem sao thôi. Không ngờ kết quả thì đúng là mơ tôi cũng ko dám nghĩ tới.
Uống lần thứ nhất tôi thấy mẹ tôi ngủ ngon. Tiếng nói đỡ. Uống sữa hết sặc. Cứ thế hôm nay mới uống được đúng 4 lần. Bà khoẻ nhanh nhẹn. Ăn tốt, ngủ tốt, cánh tay tê giờ đỡ khoảng 30%. Hai ngày nay không phải dùng thuốc trở thở nữa. Tiếng nói trở lại bình thường.
Dù ko biết kết quả cuối cùng thế nào nhưng trước mắt tôi thấy bệnh thuyên giảm quá nhanh. Định chờ khi nào bà khỏi tôi mới đăng bài này lên ngưng tôi nghĩ những người bị bệnh này đang chiến đấu với bệnh thật khủng khiếp sợ rằng nếu chậm ngày nào họ ko còn cơ hội nữa.
BÀI THUỐC THẾ NÀY:
_ LÁ MƠ LÔNG ( MƠ TÍA) _ LẤY MỘT NẮM, GIÃ NÁT VẮT LẤY NƯỚC .
_ DỪA XIÊM 1 QUẢ LẤY NƯỚC TRỘN VỚI NHAU
_ CHO THÊM MẤY MUỖNG MẬT ONG VÀO.
_ CHIA RA UỐNG 2 LẦN TRONG NGÀY. VÀO 9 GIỜ SÁNG VÀ 9 GIỜ TỐI.
Vô cùng đơn giản mà hiệu quả một cách ko ngờ.
Tôi cứ cảm thấy như cái khối ung thư giống như con đỉa và cái thứ nước này giống như vôi. Khi thứ nước này uống tới đâu là cái vòi của con đỉa nó bị co vào tới đó. Nếu gia đình nào ko may có người bị thì tin hay không tin các bạn hãy cứ cho người bệnh uống nhé. Đừng bỏ lỡ giây phút nào.
Tôi chỉ biết là chữa cho mẹ tôi thấy tốt nên chia sẻ với mọi người, mong mọi người tự đọc thật kĩ, nếu tin thì cứ thế áp dụng. Còn tôi không phải bác sĩ đâu ạ nên không biết gì hơn. Mong mọi người hết sức thông cảm cho tôi.
Thấy bài viết này hay, áp dụng không tổn hại gì nên chia sẻ đến mọi người, biết đâu phép màu là có thật. Anh chị nào có trải nghiệm qua lá mơ thì chia sẻ cho nhiều người biết nhé!
Nguồn sưu tầm

24 tháng 4, 2019

THỨ GIẾT CHẾT CHÚNG TA KHÔNG PHẢI LÀ BỆNH TẬT

Con người, mãi sẽ không bao giờ biết trân trọng bản thân mình cho đến khi nhận ra, sức khỏe chẳng còn được như trước. Đôi tay đã mỏi, đôi chân đã mệt và đôi mắt đã chẳng còn tinh anh.
Một người hoàn toàn bình thường và khỏe mạnh lại đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, đột nhiên ốm rồi nằm viện. Hóa ra, đằng sau cơ thể khỏe mạnh ấy chỉ là đang chống chọi với thời gian của bản thân.
01 - LÀM ĐỂ LÀM GÌ?
Hôm nay trên facebook tôi nhiều người đổi hình đại diện thành màu đen. Tò mò mở vào đọc những bình luận trong ấy, ngoài những dòng tương tác chia sẻ nỗi buồn, có một bình luận thế này: "Để hoàn thành bài tốt nghiệp, cậu ấy đã vẽ thiết kế liên tục không ngừng nghỉ suốt 2 tuần liền. Cậu ấy vừa vẽ, vừa ăn đồ ăn nhanh và gần như thức trắng để hoàn thành kịp bài. Sau khi hoàn thành xong cậu lên giường ngủ rồi ra đi như thể mình đã hoàn thành việc ở thế gian này vậy."
Đọc đến đó, bỗng lòng tôi buồn vô hạn. Phải chăng cậu ấy làm từ trước, phải chăng bài vở không có thời hạn, phải chăng cậu ấy chăm sóc cơ thể mình tốt hơn thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Cậu ấy mới chỉ 22 tuổi, tương lai phía trước còn đang đón chờ. Vậy mà, cậu ấy lại vội vã rời khỏi thế gian này.
Chúng ta vẫn nghĩ, cái chết ở rất xa chúng ta cho đến khi chúng ta nhận ra rằng nó thật sự gần hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.
Tôi có một cô bạn thân, ngày mới vào học cô ấy là cô gái vô cùng nhỏ nhắn, xinh đẹp. Vậy mà chỉ 4 năm sau cô bạn nhỏ nhắn ngày trước biến thành một cô nàng mập mạp, béo ú từ khi nào.
Ai cũng ngỡ ngàng trước sự thay đổi ấy và những thay đổi đến từ việc cô ấy thức khuya quá nhiều, ăn đêm thường xuyên và không có cách nào kiểm soát chúng.
Nhìn thấy sự thay đổi của cô ấy khiến tôi chợt nhận ra, cuộc sống này không một ai có khả năng lường trước được chữ “ngờ”. Thức khuya luôn là một nguy cơ khủng khiếp hơn nhiều so với những gì chúng ta nghĩ và tưởng tượng đến.
Việc ngủ không đủ giấc sẽ làm tăng gánh nặng cho tim và dẫn đến stress, trí nhớ, lão hóa và tăng nguy cơ béo phì.
2 - THỨC ĐỂ LÀM GÌ?
Đã từng có một cuộc khảo sát trong những năm 90 về vấn đề giấc ngủ và thật sự đáng sợ khi con số có đến 84% người có vấn đề về giấc ngủ và ⅓ trong số họ chỉ ngủ sau 1h sáng.
Người hiện đại họ tự cho rằng bản thân đủ khỏe mạnh để có thể chịu đựng được áp lực trong cuộc sống. Con người, ai cũng bị ràng buộc bởi trường học, công việc và các hoạt động xã hội vào ban ngày. Thời gian riêng của một người chỉ là buổi tối, họ trả đũa việc mình làm việc cả ngày bằng việc thức khuya, ăn đêm để thỏa mãn bản thân.
Đừng cho rằng bạn khỏe mạnh thật sự. Chính bạn là người hiểu rõ cơ thể mình nhất, bạn sẽ sớm phung phí cuộc sống của mình vào thói quen xấu ấy nếu không sớm nhận ra và thay đổi chúng.
Thực tế, mọi người thường bướng bỉnh, kiêu ngạo và cho rằng bản thân còn khỏe, còn trẻ. Bạn tưởng rằng bạn sẽ sống đến 70 - 80 tuổi rồi hài lòng với nó mà không nhận ra rằng nếu đánh đổi thanh xuân vì tiền bạc, sử dụng cơ thể để đổi lấy tiền trước năm 30 tuổi thì chỉ sợ bạn chẳng sống nổi đến tuổi 40 để thỏa mãn những thứ mình muốn.
Vào bệnh viện, tôi giật mình khi thấy một anh cao to khỏe mạnh nằm trên giường bệnh. Hỏi ra mới biết lý do rằng anh ấy thức đến 1h sáng trong suốt một thời gian dài và ngày cuối tuần thì ngủ thông đến tận 12 tiếng mà chỉ ăn có một bữa trưa chỉ vì hoàn thành nốt dự án để nhận tiền thưởng.
Nhưng rồi, số tiền thưởng anh nhận được anh lại phải bỏ ra để chi trả viện phí, nằm trên giường bệnh thay vì được ở ngoài kia mua sắm, đi chơi, ăn uống cùng người thân, bạn bè.
Làm việc thường xuyên, liên tục kéo dài kết hợp với việc không tập thể dục lâu dài sẽ làm giảm khả năng miễn dịch của của cơ thể.
Đã từng có không ít người, không ít lời khuyên rằng đừng để quá muộn mới chăm sóc sức khỏe của bản thân và điều đó chưa bao giờ là sai cả.
3 - ĂN ĐỂ LÀM GÌ?
Tôi từng xem được một video về một bộ phim nói về cuộc sống hàng ngày của một chàng sinh viên trẻ, 20 tuổi. Nhân vật chính trong câu chuyện mỗi ngày đều trải qua những thói quen. Sáng sớm tỉnh dậy, vội vã với tay tắt chiếc đồng hồ báo thức rồi ra khỏi giường.
Để có thể không bị trễ giờ làm anh ấy rán vội quả trứng, thịt xông khói, xúc xích cho vào lò quay nóng lại để ăn. Thức ăn nhanh ăn vào cơ thể vào buổi sáng khiến cơ thể chẳng kịp thích nghi và mọi cơ quan đều hoạt động hết công sức đến mức cơ thể dường như quá tải.
Sau khi ăn uống anh ta còn đốt một điếu thuốc, tận hưởng cảm giác hồi hộp khi nuốt những đám mây và phổi của anh ấy lên tiếng bằng những tiếng ho khan kéo dài.
Kéo dài quá trình như thế, các cơ quan trên cơ thể anh bắt đầu tấn công anh cùng một lúc. Nhận được sự giúp đỡ của bác sĩ mọi chuyện qua đi nhưng anh vẫn hoạt động như mọi khi mà bỏ quên lời khuyên của bác sĩ dành cho mình.
Kết quả, hẳn ai cũng lường trước được chuyện xảy ra. Anh bị ung thư, tế bào ung thư lan rộng, di căn nhanh chóng và lúc này anh mới 30 tuổi, anh chỉ còn cách nằm trên giường bệnh, nhìn cuộc sống trôi qua ngoài khung cửa sổ.
Đừng cho rằng căn bệnh này ở rất xa bạn. Bạn luôn biện minh rằng mình không có thời gian tập thể dục nhưng bạn lại không biết rằng xếp hàng chờ đến lượt mình khám trong bệnh viện còn mất nhiều thời gian hơn.
Nếu bạn không chăm sóc cơ thể bạn, không một ai có thể làm điều đó thay thế bạn trong tương lai. "Căn bệnh giết chết chúng ta không phải ung thư mà chính là cách chúng ta đối xử với cơ thể của mình" - chàng trai ấy đã ngậm ngùi nói một câu như thế.
4 - TIỀN ĐỂ LÀM GÌ?
Bạn chăm chỉ kiếm tiền, lao động vất vả để có được số tiền đó, tiết kiệm được một khoản tiền lớn đáng tự hào. Nhưng bạn không biết căn phòng bệnh viện có thể nhanh chóng rút hết toàn bộ số tiền của bạn có, thậm chí rút hết cả tiền tiết kiệm của gia đình mình.
Đừng cố thức đêm để kiếm thêm tiền, càng đừng dùng giấc ngủ muộn để che giấu những lo lắng của bản thân. Đừng đợi đến khi bạn phải nằm trên giường bệnh mới thở dài nhận ra, hóa ra sức khỏe của mình đã tụt dốc đến thế.
Con người ai cũng có tham vọng, danh vọng, tiền bạc, địa vị luôn được đặt ở trên. Cuối cùng, cơ thể thứ xứng đáng được xếp đầu lại nằm ở vị trí cuối.
Tiền kiếm được nhiều tiêu nhiều, ít tiêu ít, hết có thể kiếm thêm. Còn một khi cơ thể bị tê liệt thì những gì bạn nghĩ ấy bạn chỉ có thể nói chứ không thể làm.
Chúng ta, ai nấy đều sẵn sàng sử dụng cơ thể, sức khỏe của bản thân để đổi lấy tiền và mọi thứ mà mình muốn. Nhưng nửa sau cuộc đời, chiến đấu đấy mới thật sự khiến bạn nhận ra, dùng cơ thể để đổi lấy tiền không sớm thì muộn bạn cũng lại phải sử dụng tiền bạc để đổi lấy cơ thể khỏe mạnh.
KẾT
Hãy học cách chăm sóc cơ thể của bản thân, giữ những thói quen tốt, bỏ đi những thói quen xấu.
Ngừng việc ăn đồ vặt, ăn uống nghiêm túc, đủ dinh dưỡng. Chăm chỉ tập thể dục, không viện lý do cho mọi sự lười biếng của bản thân.
Bạn nên nhớ rằng cơ thể của mình, sức khỏe của mình là duy nhất cần bảo vệ chứ không phải tiền tài, danh vọng ngoài kia.
ST 

14 tháng 4, 2019

Thư Pháp - Thư Hoạ

Đôi khi tranh 'nói' dễ hơn 'viết'. 
Chúc cả nhà an vui. 









12 tháng 4, 2019

Sinh mệnh chúng ta đến đây không phải làm đẹp lòng người khác mà tồn tại

Trên đời không có người có thể đồng hành cùng bạn đến cuối cùng, dọc đường gió mưa bão táp, tiến bước chỉ có bản thân bạn. Vậy phải làm sao?
Một người sống trên đời nhất định phải gánh vác trách nhiệm. Mà những người sống có trách nhiệm, bất kể thân ở nơi đâu, ở hoàn cảnh nào, họ đều không sợ gập ghềnh trắc trở và phong ba bão táp. Bởi họ biết rằng ý nghĩa cuộc sống chính là chân thực đối diện với sóng gió. Sống để làm người, chúng ta có thể thất bại, nhưng không thể thất bại mà không có cốt cách, thậm chí ý chí đối diện với thử thách cũng không dám có.
Con người giống như ngọc, cần sống có cốt cách. Sinh ra nơi trần thế, đứng ở thế gian, cần có một trái tim nhân hậu khoan dung, càng cần có một phong độ bao dung hết mọi sự việc trong thiên hạ.
Đời người không tránh khỏi có những lúc gió táp mưa sa, gập ghềnh trắc trở. Chúng ta không thể nào lưu giữ được ánh triều dương, cũng không thể nào níu kéo được hoàng hôn, nhưng vẫn có thể có ánh nắng vàng rực rỡ, và có thể tặng người bên cạnh sự ấm áp. Biết cảm tạ tất cả những thiện ý trong đời, thì chúng ta chính là những người hạnh phúc nhất trên thế gian này!
Cái đẹp của năm tháng là ở trôi qua, trong hoa nở hoa tàn. Thời gian làm trầm lắng sự ngông cuồng của tuổi trẻ, khiến họ hiểu được ‘nóng lạnh tự mình biết’.
Trên đời không có người có thể đồng hành cùng bạn đến cuối cùng, dọc đường gió mưa bão táp, tiến bước chỉ có bản thân bạn.
Mỗi ngày bước trên con đường quen thuộc, cho dù đôi lúc có ưu sầu bi thương, thì cũng nên tạo ra những hạnh phúc nho nhỏ thanh đạm.
Làm một bông hoa nhỏ, lặng lẽ nở trong ánh ban mai, cho dù không mỹ lệ thì cũng cần có tu dưỡng, cho dù không diễm lệ thì cũng cần có nội hàm. Sự phong phú của sinh mệnh là ở nội tâm sung mãn, điều tốt đẹp của cuộc sống có cội nguồn từ một tấm lòng thiện lương, chân thật.
Mỗi ngày chúng ta đều đối diện với những phong cảnh khác nhau. Có người thì thương hoa xuân tàn, buồn lá thu rụng, có người thì vui vẻ điềm đạm...
Có lúc nào bạn chán ngán cuộc sống hiện tại, mong muốn một cuộc sống khác? Có lúc nào bạn mải mê nghe câu chuyện của người khác mà quên mất bài ca mà mình cần phải ngâm nga?

Đã bao lần chúng ta đều sợ cuộc sống ngày nào cũng như ngày nào, chán ngán những chuyện vặt vãnh tủn mủn của cuộc sống.
Kỳ thực chúng ta đều là những người phàm trần, không thể không trầm luân trong thế tục. Ngắm hoa nở hoa tàn, nhìn con nước triều lên xuống, rất nhiều lúc cảm thấy phồn hoa đều của người ta, cô độc chỉ riêng mình. Nhưng chỉ có những lúc cô độc mới có thể sắp đặt lại nội tâm thỏa đáng, lắng lòng xuống rồi mới biết chính xác mình muốn gì.
Con người đến với thế gian này, không phải là kéo dài thời gian của sinh mệnh được bao lâu, mà là như đóa hoa trong thời khắc nở - tàn, vẫn dốc sức tỏa hương thơm ngát, vẫn nỗ lực tìm những điều tốt đẹp thuộc về chính mình.
Lấy cảm ơn để trồng một cây bồ đề, trồng ở trong tâm, thì lòng luôn cảm thấy ấm áp đối với cuộc sống, tâm thái như nắng vàng rực rỡ, tích cực vươn lên. Và vận mệnh chính là luôn mỉm cười với những người thiện lương như vậy!
Con người không nên sống quá mệt mỏi, cần học cách giải tỏa áp lực cho mình. Cuộc sống luôn có những hỷ, nộ, ai, lạc kể ra không hết, v.v.. mỗi người đều có quá khứ chẳng muốn thổ lộ cùng ai. Mỗi đoạn đường đều có lên xuống thăng trầm, bầu trời không phải lúc nào cũng sáng trong, trên con đường phía trước cũng sẽ không phải đều là nắng vàng rực rỡ.
Tuy nhiên, bất kể con đường dưới chân cô quạnh thế nào thì đều cần phải là chính mình. Bất kể thế giới có ân tình với mình hay không thì cũng phải trong tâm tồn thiện niệm. Giữ được lòng trân trọng đối với cuộc sống thì năm tháng cũng sẽ đối đãi ấm áp mềm mại đối với bản thân mình.
Giữ được lòng trân trọng đối với cuộc sống thì năm tháng cũng sẽ đối đãi ấm áp mềm mại với chính mình. (Ảnh: facebook)
Sinh mệnh của chúng ta không phải để làm đẹp lòng người khác mà tồn tại. Chúng ta thường thích tô điểm phong cảnh của người khác, ngưỡng mộ bầu trời của người khác mà lại bỏ qua những gì nội tâm mình mong muốn. Thực vậy, người luôn xem trọng ngưỡng mộ cuộc sống của người khác thì sẽ không có cuộc sống tốt đẹp của riêng mình.
Xem mình có vui vẻ hạnh phúc không, nhất cử nhất động đều xem người ta nhìn nhận mình thế nào. Kỳ thực cứ chú ý đến ánh mắt người khác như thế, thì chúng ta chỉ là đang tô điểm cho cuộc đời người khác; những ký ức vội vã kia trong chớp mắt liền quên đi.
Quá chú ý đến ánh mắt người khác sẽ mệt mỏi. Thực ra người khác có thích mình hay không chẳng có gì quan trọng cả, quan trọng là tuân theo nội tâm mình, trở thành một người tốt đẹp mà bản thân mong muốn vươn tới.
Tôi không đủ tốt, tôi không hoàn mỹ, nhưng có sao đâu? Tôi khóc vì tôi chân thực, tôi cười vì tôi lạc quan, tôi đối diện vì tôi kiên cường, tôi nỗ lực vì muốn trở thành chính bản thân mình tốt đẹp hơn.
Cuộc sống chính là kiên trì, cầm ô bước trong mưa, tiến bước trong gió ngược, cuối cùng đi đến bến bờ của hạnh phúc và viên mãn.
Hoa lan trong núi sâu, tuy cô độc mà vẫn ngát hương. Hoa mai nở trong góc hẻm, tuy tịch mịch mà vẫn khoe sắc tươi thắm. Đó chính là đạm bạc và trầm tĩnh. Một số việc dốc sức làm là được rồi, không hổ thẹn với người, không hổ thẹn với bản thân, sống chân thực chính là không phụ người phụ mình.
Nam Phương
Theo Soundofhope