Pages

31 tháng 5, 2019

Suy Ngẫm

Hãy cho đi. Nhưng không bắt buộc bản thân.
Hãy Yêu. Nhưng không để con tim bị lợi dụng. 
Hãy tin. Nhưng đừng quá ngây thơ.
Hãy lắng nghe. Nhưng đừng làm mất tiếng nói của chính mình. 

13 CÂU NÓI BẤT HỦ CỦA NGƯỜI DO THÁI GIÚP BẠN LÀM CHỦ CUỘC SỐNG

1. Thời gian tốt nhất để trồng cây là vào 20 năm trước. Thời gian tốt thứ hai là ngay bây giờ.
2. Bạn bè thật sự thì không chỉ cùng nhau nói chuyện quên thời gian, mà ngay đến lúc không nói lời nào cũng không cảm thấy ngại ngùng.
3. Nếu bạn thực sự tài năng, thì bạn sẽ không sợ mình thiếu may mắn cả.
4. Đừng sợ đi chậm. Chỉ sợ đứng yên.
5. Nếu bạn bị vấp ngã, điều đó không có nghĩa là bạn đang đi sai đường.
6. Đất mềm làm ngựa khụy chân, lời nói ngon ngọt dễ làm người khác té ngã.
7. Một người chỉ ra sai sót của bạn chưa chắc đã là kẻ thù của bạn; một người luôn luôn ca ngợi bạn chưa hẳn đã là bạn của bạn.
8. Ai cũng than vãn thiếu tiền, nhưng chả ai than thở thiếu trí khôn cả!
9. Nếu như không chịu học tập thì cho dù có đi vạn dặm đường cũng chỉ là anh đưa thư.
10. Một cốc nước sạch vì một giọt nước bẩn mà trở nên vẩn đục, nhưng một cốc nước đục không thể vì một giọt nước sạch mà trở nên tinh khiết.
11. Trên đời này có ba thứ mà người khác không thể cướp được từ chúng ta: Một là thực phẩm đã ăn vào dạ dày, hai là lý tưởng giấu trong tim và ba là những cuốn sách đã in vào não bộ.
12. Khi còn trẻ phải làm những việc bạn nên làm, thì khi về già mới có thể làm những việc bạn muốn làm.
13. Khi chúng ta đem hoa tặng cho người khác, thì người ngửi được mùi hương đầu tiên là chính chúng ta. Khi chúng ta nắm bùn ném vào người khác, thì người bị lấm bẩn đầu tiên là bàn tay chúng ta.

29 tháng 5, 2019

NHỮNG LÁ THƯ KHÔNG ĐƯỢC TRẢ LỜI

Có một người đàn ông bị tai nạn giao thông. Vụ tai nạn quá khủng khiếp đã làm ông mất cả hai chân và cánh tay trái. Thậm chí bàn tay phải của ông cũng chỉ còn ngón cái và ngón trỏ. Nhưng ông vẫn còn sở hữu một trí não minh mẫn và một tâm hồn rộng mở.
Suốt những ngày nằm viện, ông rất cô đơn vì ông không còn người thân hay họ hàng. Không ai đến thăm. Không điện thoại, không thư từ. Ông như bị tách khỏi thế giới…
Rồi vượt qua thất vọng, ông nảy ra một ý định: Nếu ông đã mong nhận được một lá thư đến thế, và một lá thư có thể đem lại niềm vui đến thế thì tại sao ông lại không viết những lá thư để đem lại niềm vui cho người khác? Ông vẫn có thể viết bằng hai ngón tay của bàn tay phải dù rất khó khăn. Nhưng ông biết viết thư cho ai bây giờ? Có ai đang rất mong nhận được thư và ai có thể được động viên bởi những lá thư của ông? Ông nghĩ tới những tù nhân. Họ cũng cô đơn và cần sự giúp đỡ.
Đầu tiên, ông viết thư tới một tổ chức xã hội, đề nghị chuyển những lá thư của ông vào trong tù. Họ trả lời rằng những lá thư của ông sẽ không được trả lời đâu, vì theo điều luật của bang, tù nhân không được viết thư gửi ra ngoài. Nhưng ông vẫn quyết định thực hiện việc giao tiếp một chiều này.
Ông viết mỗi tuần 2 lá thư. Việc này lấy của ông rất nhiều sức khỏe, nhưng ông đặt cả tâm hồn ông vào những lá thư, tất cả kinh nghiệm của cuộc sống, cả niềm tin và hy vọng. Rất nhiều lần ông muốn ngừng viết, vì không bao giờ ông biết những lá thư của ông có ích cho ai hay không. Nhưng vì việc viết thư đã thành thói quen nên ông vẫn tiếp tục viết.
Rồi đến một ngày kia ông, cuối cùng ông cũng nhận được một bức thư. Thư được viết bằng loại giấy nhà tù, do chính người quản giáo viết. Bức thư viết rất ngắn, chính xác là chỉ có vài dòng như sau:
“Xin ông hãy viết thư trên loại giấy tốt nhất ông có thể có được. Vì những lá thư của ông được truyền từ phòng giam này sang phòng giam khác, từ tay tù nhân này sang tù nhân khác đến mức giấy đã bị rách cả. Xin cảm ơn ông!”.
ST 

27 tháng 5, 2019

Thơ Tô Thuỳ Yên, Chênh Vênh Siêu Hình - Hiện Thực

Tô Thùy Yên tên thật là Đinh Thành Tiên là một nhà thơ nổi tiếng nhất trước 75 tại Việt Nam. Ông là tác giả bài thơ "Chiều trên phá Tam Giang" mà một phần của đã được Trần Thiện Thanh phổ nhạc. Một nhà thơ lưu vong luôn quay quắt nhớ về tổ quốc. Nhân ngày ông mất, blog đăng lại ít bài thơ của ông.
Gặp lại nhau, nhìn sững chẳng ra
Em thay đổi quá, tựa sơn hà
Thơ làm không kịp theo dâu biển
Mắt dẫu khô mà nhớ lại hoa
(...)
Tôi châm điếu thuốc nữa
Đốt tàn thêm tháng năm
Chiếc bắc xa dần bến
Đời xa dần tuổi xanh...
(Đêm Qua Bắc Vàm Cống)

Có đọc thuộc thánh thư
Linh hồn tôi vẫn vậy
Tôi vẫn không thể lạy
Dù đứng trước hư vô
Đầu tôi cứng và trơn
Thượng Đế làm sao ngự
Tôi đành trốn chủ nợ
Định mệnh đòi linh hồn...
(Thân Phận Của Thi Sĩ)

Thuận tay, ta ngắt một cành sậy
Làm cây sáo thổi cạn hồn sầu
Bay tản khắp vô cùng trống trải
Âm thừa tưởng lạc đến muôn sau!
(Đãng tử)

Tàu đi, những chấn động hung hãn
Sắt thép kinh hoàng va đập nhau
Ta tưởng chừng như thời đại động
Xô đi ầm ĩ một cơn đau...
(Tàu đêm)
"Với thân thể lân tinh,em sáng lên trong bóng tối, hạt kim cương rạng ngời trong mỏ than đêm, anh trông thấy em không nhầm lẫn được. Với thịt da gỗ quý, giọt mật tinh khôi nằm giữa đài hoa thơm nức, em dâng hương anh, gã du mục lạc loài trong nhớp nhúa. Em là chiếc thuyền đời thượng cổ chở đến anh hoa trái tốt tươi ngọt ngào của miền đất anh đã biết qua thần thoại" 
(Lễ Tấn Phong Tình Yêu)

26 tháng 5, 2019

Suy Ngẫm

Hãy luôn yêu quý những người bạn của mình bằng cả trái tim, không phải bằng tâm trạng, hay chỉ khi cần có nhau.

Thư Hoạ.. (4)

Một chút sắc mầu cho cuộc đời vui hơn...