Pages

30 tháng 5, 2020

Mới & Cũ

Năm nay,
Hoa dại vẫn trải dài triền núi
Tiếng vượn kêu một mình giữa hư không
Lẫn trong tiếng gió
Còn ai mặc vừa áo cũ
Của ngày xuân năm xưa?
 BH.14/2/2016

NẾU MAI NGÀY TẬN THẾ

XƯỚNG:
“Nếu ngày mai tận thế
Thì em hãy về kịp cùng anh
Ta nắm chặt tay mà giã từ trái đất
Ta tan vào mênh mông mà chẳng một mình..”
(Khuyết Danh)

HOẠ:
Nếu mai ngày tận thế
Còn bao việc muốn làm
Có bao người muốn gặp
Trước khi mình biến tan...
Nhưng ngày mai tận thế
Chỉ được gặp một người
Muốn có anh, anh ạ
Phút cuối được chung đôi
Nếu ngày mai tận thế
Thời gian chẳng còn nhiều
Về nhé anh để kịp
Tan đi cùng tình yêu
Nếu ngày mai tận thế
Mong tay còn nắm tay
Dù hoá thành hạt bụi
Lơ lửng, cùng nhau bay!
Nếu ngày mai tận thế
Thời gian đếm từng giờ
Rồi từng giây, từng phút ...
Sẽ tan vào hư vô!
Dù mai ngày tận thế
Hoặc vỡ tan địa cầu
Khi giã từ trái đất
Chỉ cần mình có nhau...
Nếu
mai ngày
tận thế...
HCM 5/2020


Hai Câu

1
Làm mới người đàn bà
Không thể bằng người đàn ông cũ
2
Thi sĩ tắm dòng sông ngôn ngữ
Những vần thơ chết đuối hoá rong rêu
3
Nếu không phải là chú vượn
Người là người được không?
4
Người đàn bà là bí mật trường ca
Những người đàn ông là những 'xuống dòng' tươi mới
5
Tâm hồn đêm chưa hẳn là màu đen
Tâm hồn ngày chưa chắc là ánh sáng
6
Muốn biết chiều cao hãy về bên vách núi
Muốn biết độ sâu hỏi thất bại tình yêu
7
Cây xanh ngã về phía mặt trời
Con người ngã xuống tình yêu cạm bẫy
8
Chỉ một phần trăm là xương thịt
Chín mươi chín phần trăm người là cảm xúc
9
Tiếng hát là vườn cây
Tiếng khóc là hoa nở
10
Dòng sông sống bằng nước
Con người sống bằng trí nhớ.
ĐNT 24.5.2020

Câu chuyện Con Cua

Nếu ta bỏ một con cua vào một cái xô nhỏ, nó có thể dễ dàng leo lên và bò ra. Nhưng nếu ta bỏ nhiều con cua vô chính cái xô đó, thì không con nào bò ra khỏi được!
Một buổi chiều lang thang trên bờ biển, tôi thấy một bác ngư dân để một cái xô rất nhiều cua trên bên cạnh ông. Thấy thế tôi mới thắc mắc hỏi: Tại sao cái xô không có nắp đậy? Bác không sợ cua nó bò ra hết à? Và cũng nhờ vậy tôi mới có được câu giải thích: “Ngốc quá, một con cua thì có thể leo ra ngoài dễ dàng nhưng với một đàn cua thì không. Bởi khi bất kỳ con cua nào cố gắng trèo ra sẽ bị những con cua khác nắm chân lôi xuống. Cứ như thế, chẳng con cua nào ra khỏi cái xô được, vậy cần gì đậy nắp”.
Không tin bữa nào rảnh bạn thử làm một cuộc thí nghiệm và ngồi quan sát hiện tượng này bạn sẽ thấy rất thú vị đấy. Nhưng có điều, bọn cua nó làm vậy không phải do suy nghĩ, mà do bản năng.
Sau cái lần đó, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Bẵng đi một thời gian, tôi vô tình đọc được một định luật, trong cuốn sách “30 định luật thần kỳ của cuộc sống”. Định luật này dựa trên hiện tượng đàn cua trên, và tôi ngộ ra nhiều điều từ đó.
Có bao giờ bạn muốn làm một điều gì đó mà bị bạn bè, gia đình, người thân ngăn cản chưa?
Có bao giờ bạn cho đó là đúng nhưng hầu như tất cả mọi người đều bảo là sai chưa?
Có bao giờ bạn hành động theo trái tim mình nhưng bị ném đá tơi tả chưa?
Chắc chắn, ít nhất một đôi lần bạn gặp trường hợp tương tự. Đây là định luật xã hội, nhưng gắn chặt với định luật của tự nhiên.
Khi bạn cố gắng bắt đầu đi trên một con đường mới, hướng đi mà những người khác rất thận trọng. Thì họ sẽ làm tất cả những gì có thể để kéo bạn trở lại. Những gì họ đang thực sự làm là chiếu nỗi sợ hãi của chính mình vào tình huống của bạn. Họ thậm chí có thể cảm thấy rằng họ đang giúp đỡ bạn-rằng họ đang hướng bạn khỏi thất vọng và thất bại. Nhưng không, họ đang giữ bạn ở chính vị trí mà họ đang ở mà thôi.
Vì vậy, khi bạn thật sự muốn làm một điều gì thì khó khăn lớn nhất chính là vượt ra khỏi đám đông còn lại. Nếu không học cách vượt qua, thì bạn cứ ở lại trong chính “cái xô” đó mãi thôi.
Ai thận trọng quan sát và kiên quyết vững vàng sẽ tự nhiên dần trở thành bậc anh tài. Những lúc cảm giác rằng mình đang bị lôi kéo và chi phối bởi cách nghĩ của người khác quá nhiều, bạn hãy bình tâm lại, suy xét mọi thứ cho thật sáng rõ, rồi đưa ra quyết định mạnh mẽ nhất của mình và thực hiện đến cùng. Đó là cách để bạn ngày càng tự tin và bản lĩnh hơn trong mỗi hành động của mình.
ST

22 tháng 5, 2020

Hà Nội & Phú Quang


Nhạc sĩ Phú Quang vừa nhập viện cấp cứu vì tai biến khá nặng.
Chúng ta cùng nghe lại một trong những bài ca hay nhất về Hà Nội của ông và cùng mong chúc cho ông sớm tỉnh lại, khoẻ lại để viết tiếp những bài ca bất hủ về Hà Nội...!

Suy Ngẫm

"…Muốn tình yêu mãi mãi như ban đầu, điều đó không bao giờ có.
Lúc đầu chỉ thấy cái bẫy đầy vị ngọt để hai người chui vào mà học ra vị đắng của cuộc đời. Thực ra, chính vị đắng giúp hai người trưởng thành, hiểu mình, hiểu người và bản chất cuộc sống. Vì vậy, vị đắng có giá trị hơn rất nhiều so với tình yêu mật ngọt ban đầu đầy ảo mộng…"
- Thầy Viên Minh -

19 tháng 5, 2020

Chọn bạn mà chơi

Đây là một câu chuyện có thật kể về một người phụ nữ Ấn Độ sống ở thời trung cổ. Bà ta có nuôi một con thú cưng, vâng 1 con trăn. Bà ấy rất thương con trăn dài tới hơn 4m và trông rất khỏe mạnh này. Bỗng một ngày con trăn không chịu ăn những gì bà ta đưa cho nó nữa, vài tuần sau nó vẫn tiếp tục không ăn. Lo lắng mình sẽ mất con trăn, bà ta đã đưa nó tới thầy lang về thú y trong làng.
Sau khi nghe bà ta kể lại sự tình, ông thầy lang hỏi lại bà:
-Bà có để con trăn ngủ chung với mình ban đêm không? và bà có thấy con trăn cuốn lấy thân thể bà không?
-Có thưa thầy, nó làm điều đó hàng ngày, con rất buồn vì không thể giúp ích gì cho nó.
Sau khi nghe xong, ông thầy lang đã nói với bà một điều khiến bà sửng sốt " Con trăn của bà không bị bệnh gì cả, chỉ là nó sắp ăn thịt bà thôi "
" Mỗi lần nó cuốn lấy thân thể bà là nó đang dùng chính độ dài của mình để đo lại kích thước của con mồi, và nó cũng cần thời gian để cơ thể nó đạt được kích thước có thể nuốt trọn bà."
P/s : Câu chuyện này muốn dạy chúng ta rằng: " Có những người nói chuyện tâm sự và đi chơi với bạn 24/7 để bạn có thể cảm thấy được đối với họ bạn có vị trí quan trọng như thế nào và cũng là để lấy lòng bạn. Tuy nhiên bạn cần phải xác định rõ Ý ĐỊNH thật sự của việc kết bạn là gì? Sự thân thiết đột xuất chưa chắc đến từ lòng thành tâm quí mến nhau mà nó đến từ những mục đích HAY HO khác .
Đừng bao giờ sợ kẻ thù tấn công bạn, mà hãy dè chừng những người giả vờ kết thân để đạt đc mục đích của họ.
ST

Suy Ngẫm

Cuộc sống bình lặng như nước, bạn chê nó không mùi không vị; cuộc sống lên xuống thất thường, bạn oán trách nó cao thấp trắc trở; cuộc sống thanh nhàn thoải mái, bạn nói nó không có đam mê nồng nhiệt; cuộc sống bận rộn bôn ba, bạn trách nó khổ cực lao lực...
Cuộc sống cũng rất phiền muộn, các người rốt cuộc muốn cuộc sống (là tôi) phải như thế nào đây?:D)
Diên Sâm Pháp Sư
FB Minh Nguyen
Thư Pháp: Như Hải

17 tháng 5, 2020

Chuyến 'du xuân' 17/5

Được ngày chủ nhật đẹp trời, sau thời gian Covid kéo dài khiến chuyến du xuân chuyển thành du hè 2020. Các bạn mình đi thăm Cổng trời, Triệu Sơn, Thanh Hóa, một trong 3 huyệt đạo thiêng của đất nước, nơi trời đất giao hoà, tràn đầy sinh khí.
Sau đây là 1 số hình ảnh:


 









Đại Bàng và Ốc Sên

Thường thì những đỉnh núi cao nhất chỉ có 2 động vật lên tới là đại bàng và ốc sên.
Đại bàng xương chắc cốt cứng bầm mình bầm mẩy rèn luyện cố gắng từ lúc mới sinh ra, liên tục phấn đấu, nỗ lực không ngừng, không ngại ngược gió xuyên mây, dầm mưa dãi nắng mãi mới có ngày lên được đến đỉnh núi.
Nhưng lên đến tảng đá cao nhất của đỉnh núi thì thấy ốc sên đã chễm chệ ung dung ngồi đó.
Đại bàng thảng thốt hỏi: "Mày thân thể yếu mềm, tính cách hèn mọn, gặp khó thì lùi, gặp mạnh thì trốn, quen chui rúc trong rác rưởi, có leo trèo thì cũng chỉ dám tìm mấy gốc cây ngắn tủn mà trèo, sao mày lên được đây nhanh vậy?"
Ốc sên nhe miệng cười mỉa và nói với đại bàng: "Mày to xác mà ngu, có vậy mà không biết....".
Vậy ốc sên leo lên bằng gì?
TBV

14 tháng 5, 2020

Suy ngẫm

“Trong âm nhạc có những dấu lặng, tức dấu nghỉ không có âm thanh, nếu không có những dấu lặng đó thì là một tai họa. Âm nhạc mà không có khoảng cách im lặng thì chẳng qua đó là sự rối loạn mà thôi. 
Có những sự có mặt của bạn bè tương đương với một dấu lặng trong âm nhạc, nên sự có mặt đó thường có khả năng mang đến cho ta sự thoải mái, thảnh thơi tựa hồ như là niềm hoan lạc. 
Đó là những trường hợp ta không cần phải đối phó, không cần phải lấp đầy khoảng trống bằng câu chuyện gắng gượng và nhạt nhẽo...”
Trịnh Công Sơn

13 tháng 5, 2020

Waka (38)

Bông hoa quên lãng ơi
tôi nghĩ rằng tôi sẽ
hái cho bản thân tôi
nhưng mà bông hoa đã
mọc trong tim người rồi...
*Pháp Hoan dịch từ bản dịch tiếng Anh của nữ thi sĩ Ono no Komachi
Artwork: Komachi by Kikuchi Yosa (菊池容斎)
FB Mai Cong Lap

Suy Ngẫm

Trong con đường đời, nếu mà tỉ mỉ quan sát mỗi một lần hoa nở mùa xuân, trăng mùa thu, đều là từng lần gặp gỡ và biệt ly đẹp đẽ. Có lúc thật sự làm cho người ta hối tiếc, làm cho người ta đau buồn. 
Thật ra, cuộc đời tụ rồi tan là bình thường, so với việc gặp gỡ rồi làm tổn thương nhau, chi bằng ly biệt, khi bạn nhìn cuộc đời nhẹ hơn rồi thì sẽ hiểu, thế gian này đẹp nhất là ly biệt.
(Diên Sâm Pháp Sư)
FB: Minh Nguyen
Tranh: Như Hải

SAU 50 TUỔI...

Người xưa nói: “Ngũ thập tri thiên mệnh” (50 tuổi biết mệnh trời) quả không sai. Bước sang tuổi 50, người ta bỗng thấy rất nhiều cảnh tượng khác biệt đến trong đời, không ồn ã, náo nhiệt như thời thanh xuân, cũng chưa đến lúc nguội lạnh tro tàn như tuổi xế chiều. Mà là…
Từ 50 tuổi trở về sau, sống thoải mái cùng ai đó, hoặc có thể một mình, gặp chuyện mệt mỏi thì có thể buông tay, nghỉ ngơi một chút, tranh đua với đời rồi cũng về với cát bụi.
Bạn sẽ hiểu ra rằng lấy lòng người khác không bằng tự mình sống hạnh phúc thanh thản, rằng thà nuối tiếc một chút còn hơn tranh đấu thiệt hơn, thà cô độc cũng đừng nên dối lòng.
Chuyện quá khứ như đá mòn trong nước, như gió thổi mây trôi, có lẽ đều nên xem nhẹ. Bụi hồng trần chỉ quấn bước chân, tình tiền dục vọng chỉ làm nặng gánh.
Trải qua nhiều thăng thầm đời người, nhiều tâm phàm đã lắng xuống. Trong lòng có một vài vết thương, đến bây giờ sẹo cũng đã liền, nhìn ngắm lại để thấy ta đã sống đúng nghĩa ra sao.
Bởi vì thời gian trôi quá nhanh còn cuộc đời lại quá ngắn, ta chẳng đủ thời gian để tiếc nuối, ân hận hay oán hận ai.
Sở dĩ người ta hay phiền muội chính là vì 12 chữ này: Không buông được, nghĩ không thông, không nhìn thấu, không quên được.
Đã đi qua hơn 50 năm cuộc đời bão táp, đừng để người khác khuấy động tâm thái an bình của bạn.
Từ 50 tuổi trở về sau, có thể yên tĩnh một chút cũng tốt, không cần phải chen vào những cuộc tranh luận đúng sai, cũng không cần vui cười một cách miễn cưỡng.
Từ 50 tuổi trở về sau, hãy trở thành một người ôn hòa, hiền lành nhưng đừng vì thế mà trở nên nhạt nhòa, chìm khuất, giấu mình trong cô đơn. Bạn muốn trở thành người nào thì hãy trở thành người đó.
Từ 50 tuổi trở về sau, chẳng cần ép buộc mình phải sống thật hoàn mỹ, mười phân vẹn mười, đôi khi hồ đồ một chút, khuyết thiếu một chút cũng chẳng sao. Cứ truy cầu hoàn hảo, bạn sẽ phải nhúng mình trong những cuộc tranh đấu không có hồi kết. Sống đơn giản cho đời thanh thản. Bình an vẫn là tốt nhất.
Từ 50 tuổi trở về sau, những gì trước đó bạn chưa tha thứ được thì hãy làm ngay bây giờ. Đời người chẳng mấy chốc, nhân sinh như giấc mộng, hư ảo rồi vụt biến. Bóng câu vút qua cửa sổ, trong gương tóc bạc mấy phần, hà cớ gì còn phải ôm giữ hận thù trong tâm?
Hãy dang rộng đôi tay và mở rộng tấm lòng từ bi của mình bởi vì ai ai cũng nên được hạnh phúc, cả bạn cả tôi, tất cả mọi người.
Đã qua nửa trăm năm cuộc đời, chẳng có gì có thể mê hoặc bạn, ràng buộc bạn. Sống giản dị hơn, tự khiến mình hạnh phúc, thanh tĩnh hơn và cảm nhận vạn vật xung quanh cùng đang xoay vần biến đổi, đó mới là điều quan trọng nhất.
------
- Sưu tầm 

Mẹ ta trả nhớ về không

Ngày xưa chào mẹ, ta đi
Mẹ ta thì khóc, ta đi thì cười.
Mười năm rồi lại thêm mười
Ta về thì khóc, mẹ cười lạ không?
"Ông ai thế ? Tôi chào ông.."
Mẹ ta trí nhớ về mênh mông rồi
"Ông có gặp thằng con tôi
Hao hao…
tôi nhớ…
nó …người …như ông..."
Mẹ ta trả nhớ về không
Trả trăm năm lại bụi hồng…
rồi..
đi…
(Đỗ Trung Quân)

10 tháng 5, 2020

CHÚC MỪNG NGÀY CỦA MẸ 10/5

Mong chúc cho những ai còn mẹ sẽ không để mẹ một mình!

8 tháng 5, 2020

THƠ TIẾP THƠ

LỠ DUYÊN
Giá một lần quay lại chốn xa xưa
Ngày ngọn gió hát bên bờ cỏ dại
Ở nơi đó lần đầu tiên e ngại
Mắt chạm nhau thấy thân thuộc vô cùng?
Tia sét nào từ tiềm thức mông lung
Ánh nhìn đó, nụ cười kia thân thiết
Hình như
Đã từng gặp
Rồi ly biệt...
Không phải kiếp này,
Kiếp nào đó
Rất xa...
Đã lãng quên bởi chén canh Mạnh Bà
Mà sâu thẳm thức dậy điều rất lạ
Nụ hôn nhẹ thuở nào hồng đôi má
Thoáng trở về
Tim đập nhịp run run...
Những ngón tay đan vào nhau thẹn thùng
Làn da chạm,
như quen từ kiếp trước
Cả hơi ấm
Tất thảy đều thân thuộc
Là của nhau từ muôn vạn kiếp nào...
Đã từng yêu, những năm tháng ngọt ngào
Tình sâu đậm
Nhưng trái ngang ngăn trở
Duyên không trọn, rồi cũng đành dang dở
Kiếp trước ly tan,
Ước hẹn kiếp này
Kiếp này,
Tình đã gặp
Đắm say
Tơ duyên đó ngỡ buộc nhau thật chặt
Rồi bất chợt một ngày tuột nút thắt
Duyên đứt ngang, đời hai ngả chia đôi
Lại mất nhau
Lỡ một kiếp nữa rồi....
Cảm ơn bạn iu Bach Hoa Le đã khơi nguồn cho bài viết này!
Hoa Cỏ May 6/5/2020

NHÂN DUYÊN
Có khi nào mình trở lại nơi này
Để tìm nhau trong không gian lạ lẫm
Thoáng gặp nụ cười xưa, một ánh nhìn quen thuộc
Một điều gì lạ lắm, rất thân quen...

Có lẽ là cả anh và em
Đến trái đất này để tìm nhau từ trong muôn vàn quá khứ
Ở nơi đó bàn tay đã từng đan tay và từng vuột lỡ
Để đến nơi này ta lại kiếm tìm nhau

Trong chốc lát, đã qua biết bao thời gian  
Lạnh cóng đan xen
Nóng bức đan xen
Trái tim cũng nhiều lần đóng băng, nhiều lần tan chảy
Vẫn tìm nhau trên thế gian bộn bề xuôi ngược ấy
Giữa bao người không quen

Cảm giác thấy nhau như đã thuộc về nhau từ bao kiếp nào lạ lắm phải không em?
(Có lẽ ai cũng đã từng như vậy)
Những ngón tay chạm khẽ vào nhau run rẩy
Nụ hôn lặng người
Tan chảy mọi thời gian...

Liệu có thể gặp lại được nhau trong kiếp này không, hỡi ôi!
Sao đã gặp rồi, lại buông tay không một lời từ biệt
Em biết đấy, có thể sẽ chẳng bao giờ mình gặp lại
Vì nhân duyên chỉ có duy nhất một, trên đời.

Ta lại đi qua nhau, vuột mất một kiếp nữa mất rồi..

BH. 29/11/16

CÁI TÔI CỦA NGƯỜI VIỆT

Tại sao cái tôi, cái “égo” của người Việt lớn thế? Tôi gặp không biết bao nhiêu người vỗ ngực, tự cho mình là vĩ nhân. Không phải chỉ vỗ ngực, còn trèo lên nóc nhà gào khản cổ: Tôi giỏi quá, tôi phục tôi quá, tại sao tôi tài ba đến thế?
Một lần ngồi nhậu với 5 ông, có cảm tưởng ngồi với 5 giải Nobel văn chương. Những ông như vậy, nhan nhản. Nói “ông”, vì hầu như đó là một cái bệnh độc quyền của đàn ông. Như ung thư vú là bệnh của đàn bà.
In một hai cuốn sách tào lao tặng bố vợ, nghĩ mình ngồi chung một chiếu với Marcel Proust, Victor Hugo. Làm vài bài thơ, câu trên vần (hay không) với câu dưới, nghĩ mình là Baudelaire, Nguyễn Du tái sinh. Lập một cái đảng có ba đảng viên, kể cả em gái và mẹ vợ, nghĩ mình là lãnh tụ, ăn nói như lãnh tụ, đi đứng, tắm rửa như lãnh tụ. Viết vài bài lăng nhăng, đầu Ngô mình Sở, nghĩ mình là triết gia, trí thức, sẵn sàng dẫn dân tộc đi lên (hay đi xuống). Học gạo được cái bằng (chưa nói tới chuyện mua được cái bằng), nghĩ mình đã kiếm ra điện và nước nóng.
TÔI, TÔI, TÔI
Một ông bạn in một tấm danh thiếp khổ lớn, dày đặc những chức tước, trong đó có “nhà nghiên cứu”. Những người quen không biết ông ta nghiên cứu cáí gì, lúc nào. Tôi đáng nhận là nhà nghiên cứu hơn, vì thỉnh thoảng vẫn vào Google tìm mẹo trị mắc xương cá, hay cách nấu canh hẹ tàu hũ.
Nghĩ cũng lạ, cái TÔI to tổ bố ở một xứ như Việt Nam. Việt Nam, xứ của văn hoá Phật giáo, một tôn giáo coi cái ngã là hư cấu, cái tôi không có thực. Nơi chịu ảnh hưởng Lão giáo, những người đã ra suối rửa tai khi nghe thiên hạ nhắc tới tên mình. Nơi người Công giáo thực hành đạo nhiệt thành, và Công giáo coi vị tha, nghĩ tới người khác, là đức tính hàng đầu.
Không lẽ người Việt không hiểu tôn giáo mình đang theo?
Có ai đã gặp một người Nhật vỗ ngực: tôi, tôi, tôi. Nói chuyện với người Nhật, trong những cơ hội hơi chính thức, chưa gì họ đã mang giấy bút ra ghi chép. Làm như những điều bạn nói là khuôn vàng, thước ngọc.
TÔI LÀ CHÂN LÝ
Nước Việt nghèo, chậm tiến, lạc hậu. Đáng lẽ người Việt phải khiêm nhượng, biết người, biết mình. Nhưng không, trong từ điển cá nhân của người Việt không có chữ khiêm tốn. Nhiều lần tôi gân cổ cãi với bạn bè, về nhà nghĩ: Không chừng nó có lý. Tại sao không nhìn nhận ngay? Bởi vì cái tôi nó lớn quá.
Ở đâu cũng có những cái tôi, nhưng ở người Việt, nó đạt một tỷ số đáng ngại. Mỗi lần, hiếm hoi, gặp một người đồng hương có khả năng nhưng khiêm tốn, tôi nghĩ bụng: Ông nội này mất gốc rồi.
Thảo luận với người Việt rất khó, vì ai cũng nghĩ là mình nắm chân lý trong tay. Nghĩ khác là xúc phạm ông ta, xúc phạm Chân lý, bôi nhọ sự thật. Phải căm thù, phải tiêu diệt, phải triệt hạ, phải tố cáo, chụp mũ.
Cái tôi lớn, phải chăng đó là nét đặc thù của một dân tộc đầy tự ti mặc cảm? Trong cái kiêu hãnh lố bịch của người “mang dép râu mà đi vào vũ trụ” có cái tự ti của những người vẫn mang dép râu ở thế kỷ 20, 21.
Trong y học, égocentrisme là một cái bệnh, pathologie. Và trong 9 trên 10 trường hợp, những người có mặc cảm tự cao, tự đại (complexe de supériorité) là để che đậy tự ti mặc cảm (complexe d’infériorité).
Những người có thực tài rất khiêm nhường, vì họ không so sánh với người khác. Họ so sánh mình với mình, so sánh mình hôm nay với mình hôm qua, so sánh tác phẩm mới với tác phẩm cũ của chính mình. Và thường thường thất vọng.
Khi một nghệ sĩ thoả mãn với tác phẩm của mình, anh ta hết là nghệ sĩ. Anh ta không tìm tòi nữa, anh ta về hưu. Như một công chức, một tài xế xe đò về hưu.
NGƯỜI VÀ TA
Những năm đầu ở Pháp, có thời tôi cư ngụ Rue Marcadet, Paris. Bên cạnh là một cặp vợ chồng già, hiền lành, bình dị như một cặp thư ký hay công nhân về hưu. Mỗi lần gặp ở thang máy, bà vồn vã chào, hỏi thăm đủ chuyện. Thỉnh thoảng ông mời vào nhà, uống trà, hỏi chuyện về Phật giáo mà ông nói đọc nhiều, nhưng có điều không hiểu. Thí dụ ông muốn so sánh khái niệm về Niết bàn của Phật giáo với thiên đàng của Thiên Chúa giáo.
Ông là một người Công giáo thuần thành, nhưng muốn tìm hiểu về những tôn giáo khác.
Tuyệt nhiên không bao giờ ông bà nói về mình. Nếu không coi TV, chắc không bao giờ tôi biết bà là Yvonne Loriot, danh cầm hàng đầu của Pháp, chiếm giải nhất 7 lần khi học ở Conservatoire de Paris, trước khi trở thành một giáo sư âm nhạc có uy tín.
Ông là Olivier Messaien, một trong những tác giả nhạc cổ điển lớn nhất của hậu bán thế kỷ 20. Rất nhiều các nhạc sư, nhạc trưởng nổi tiếng ở Âu Châu, như Pierre Boulez, Iannis Xenakis hãnh diện là đệ tử của ông. Tác phẩm opéra “Saint-Francois d’Assise”của ông được trình diễn trên khắp thê giới, được đón nhận như những tác phẩm của Mozart, Beethoven.
Ông bà sống trong một căn nhà bình dân, ăn uống đơn giản như một cặp vợ chồng nghèo. Tiền bản quyền nhạc đem tặng – một cách kín đáo – các hội từ thiện, hay giúp trùng tu nhà thờ Notre Dame de Lorette gần nhà. Những lúc rảnh rỗi, bà theo ông vào rừng, thu thanh để nghiên cứu tiếng chim hót.
Ai biết hai ông bà già, lễ độ, gần như vụng về, đang xếp hàng mua ổ bánh mì, là những nhân vật chiếm chỗ lớn trong bất cứ một tài liệu nào về âm nhạc cổ điển cận đại, tuần trước còn là thượng khách của hoàng gia Thụy Điển.
Khi nào ta có những người như Modiano, Le Clézio, Messaien – chưa nói tới tài năng, chỉ nói tới thái độ khiêm tốn – Việt Nam sẽ là một dân tộc trưởng thành. Trong khi chờ đợi, chúng ta tiếp tục leo lên nóc nhà, gào: Tại sao tôi tài giỏi quá như vậy? Khi gào mỏi, leo xuống, đóng áo thụng vái nhau.
Đó cũng là một trò vui, nếu hậu quả không nghiêm trọng. Chúng ta đều đồng ý với nhau là đất nước đang trên bờ vực thẳm, không thể nhẫn tâm khoanh tay nhìn. Nhưng chúng ta không ngồi nổi với nhau, vì cái TÔI nó lớn quá. Lớn hơn cả vận mệnh dân tộc.
- Từ Thức -

7 tháng 5, 2020

Waka (31)

Xin cho tôi qua đời
vào một đêm lặng gió
trong tháng mùa xuân tươi

khi hoa đào nở rộ

và trăng sáng trên trời.
Pháp Hoan phỏng dịch từ bản dịch tiếng Anh, nguyên tác thơ của Saigyō Hōshi (Tây Hành Pháp Sư, 西行法師, 1118-1190).
Artwork: Ogata Gekkō, Full Moon and Autumn Flowers by the Stream, c. 1895.

Suy Ngẫm

Trong cuộc đời, luôn có vài người an nhiên mà đến, lặng lẽ chờ đợi, không xa không rời; Lại có vài người nồng nhiệt như rượu, điên cuồng như say, nhưng mà lúc say thì không nơi nào không tìm kiếm, đến và đi như cơn gió, qua cơn mộng thì không còn vết tích. 
Duyên sâu duyên cạn, chính là như vậy. Vô số sự gặp gỡ, vô số sự biệt ly, rất nhiều thương cảm, có lẽ không đành lòng, có lẽ là chờ mong, có lẽ là bất lực...
Nếu tất cả cuối cùng đều trở thành quá khứ, không bằng giữ tâm trong sạch, bình thản mà mỉm cười nhìn hoa nở hoa rụng, thủy triều lên, thuỷ triều xuống..
---Diên Sâm Pháp Sư
FB Minh Nguyen
Tranh Như Hải 

Suy ngẫm

“Một người mà làm chút việc tốt thì không khó, khó ở chỗ cả đời làm việc tốt.” (MTĐ).
Sự thiện lương thật sự không chỉ là từng chút từng việc thiện, mà là đối với vạn vật vạn sự đều có thiện tâm, thiện ý, làm việc thiện, “thiện độ chúng sinh”. 
Thiện lương, không cần diễn giải quá nhiều: nó là ánh đèn sáng trong đêm đen, nó là ngọn lửa lúc lạnh giá, nó là một chút trợ giúp khi gặp khó khăn. 
Yêu mến thiện lương, ôm ấp thiện lương, lan tỏa thiện lương, đem thiện lương tặng cho người khác cũng là đem thiện lương tặng cho bản thân vậy!
---Diên Sâm Pháp Sư

FB Minh Nguyen
Tranh Như Hải 

Yêu chỉ vì yêu

Nhiều người nói với mình, sao mà qua đợt covid này thấy VIệt Nam thật là giỏi, thấy tự hào vì người VIệt, thấy thật may mắn vì được sống ở Việt Nam...
Và nhiều bà mẹ nhân cơ hội này phân tích cho con bao nhieu cái hay cái tốt của Việt Nam, để giáo dục con cái về tình yêu đất nước...
Mình chỉ cười mà chả nói gì, nhưng hôm nay thấy muốn nói một điều rất đơn giản và thật lòng. Đó là nếu phải tìm cái tốt cái hay mới yêu thì tình yêu đó hời hợt lắm, hoặc có lẽ không nên gọi là tình yêu.
Bởi vì yêu là cảm xúc sâu thẳm không thể phân tích, không thể áp đặt, cũng chẳng thể giáo dục. Yêu là nguồn năng lượng dâng tràn từ con tim, không nguyên cớ cũng không điều kiện. Yêu chỉ là vì yêu mà thôi.
Hôm nay thấy Việt Nam an toàn trong mùa dịch thấy yêu mến tăng vùn vụt, thì ngày mai thấy VIệt Nam nghéo khó ô nhiềm lại ghẻ lạnh hay sao?
Đành rằng con người có quyền tìm chỗ tốt hơn để sinh tồn, mình thấy việc các bạn người VIệt đi ra nước ngoài học tập, sinh sống, lấy quốc tịch nước ngoài là hoàn toàn bình thường. MÌnh cũng chẳng cho rằng thế là các bạn không yêu nước. Mỗi con người có quyền chọn nơi bắt rễ cho bản thân và gia đình mình. Người ngoài cuộc không thể và không có tư cách gì để phê phán. Hơn nữa yêu hay không yêu là việc của từng cá nhân. Mình rất yêu mảnh đất này, nhưng không hề có sự kỳ thị những ai không yêu mảnh đất ấy như mình. Yêu ghét là quyền tối cao của con người.
Nhưng với các con thì sao? Thì cũng vậy thôi, mình chưa bao giờ dạy con phải yêu người nay, phải yêu thứ kia,, thậm chí phải yêu đất nước. Yêu không phải là nghĩa vụ mà con phải thực hiện. Và không ai có thể yêu bất cứ thứ gì chỉ vì PHẢI YÊU.
Mình thậm chí cũng không kỳ vọng các con phải yêu nước. Mình chẳng bao giờ đặt ra câu hỏi ấy. Nhưng các con minh đều rất yêu quê hương, đều thiết tha với Việt Nam, dù con lớn của mình thường xuyên sống ở Mỹ.
Có lẽ là trong gia đình mình, tình yêu ấy là nguồn năng lượng cứ lan tỏa nhẹ nhàng, nhưng bền chặt, như những sợi tơ vô hình giăng qua ngày thàng. Nghèo hay phát triển, lạc hậu hay tân tiến, ô nhiềm hay trong lành.... yêu là yêu, thế thôi. Không cần chờ ai ngợi khen, hay tâng bốc. Cái hay thì tự hào đã đành, cái chưa hay thì xót xa nhưng càng thương yêu gấp bội. TÌnh yêu này như là máu trong huyết quản, như là mối nhân duyên sâu thẳm đã đưa mình đến cõi đời này. Mở mắt chào đời ở nơi này, cha mẹ sinh ra và lớn lên nơi này, ông bà tổ tiên đã nằm lại trong lòng đất nơi này. Thì làm sao có thể quên được tình yêu, giống như làm sao không thở mà vẫn sống?
Yêu chỉ vì yêu mà thôi
(Đinh Hoang Anh)

5 tháng 5, 2020

Suy Ngẫm

Có 4 điều không nên:
Một là, không nên mang phiền não lên giường, bởi vì đó là nơi để ngủ.
Hai là, không nên ôm oán hận đến ngày hôm sau, bởi vì đó là một ngày tươi đẹp.
Ba là, không nên mang u uất lan truyền sang người khác, bởi vì đó là hành vi độc ác.
Bốn là, không nên để tâm niệm không tốt treo trên khuôn mặt, bởi vì đó là một loại biểu hiện khiến người ta chán ngán.

Hãy sống vui vẻ, tích cực, bình an và lan toả bình an đến cho mọi người
ST

Câu chuyện chiếc đồng hồ

Một cái đồng hồ nhỏ mới lắp ráp được đặt cạnh hai cái đồng hồ cũ, hai cái đồng hồ cũ chạy kêu tích tắc, tích tắc. Một cái đồng hồ cũ nói với cái đồng hồ nhỏ: “Em cũng nên làm việc đi. Nhưng anh cũng thấy lo là sau khi em chạy hết 3200 vạn lần em có chịu nổi không."
“Trời ạ, 3200 vạn lần!” Cái đồng hồ nhỏ giật mình: “Muốn em làm việc nhiều thế à? Em không làm được, không làm được."
Một cái đồng hồ cũ khác nói: “Em đừng nghe nó nói lung tung. Chỉ cần mỗi giây em kêu ‘tích tắc’ là được."
“Sao có chuyện đơn giản như thế?” Cái đồng hồ nhỏ tỏ rõ nghi ngờ: “Nếu thế em sẽ thử xem." Thế rồi cái đồng hồ nhỏ mỗi giây kêu ‘tích tắc’ một lần rất đơn giản, chẳng mấy chốc một năm trôi qua, quả nhiên nó đã chạy được 3200 vạn lần.
Bài học: Trong xã hội con người, mọi việc đều có trật tự, được “gió thuận mưa hòa” chính là nhờ hàng ngày chúng ta thực hiện những nhiệm vụ lặt vặt của mình chứ không phải những công tích vĩ đại và những bàn luận xa xôi.
ST

4 tháng 5, 2020

Câu chuyện về quả bóng bay

Thật khó tin rằng những quả bóng bay có thể dạy bạn một bài học cuộc sống sâu sắc. Nhưng vị giáo sư đại học này lại biết cách sử dụng chúng theo một cách vô cùng đặc biệt.
Khi đang giảng bài trên lớp một ngày, một vị giáo sư đại học đột nhiên dừng lại vì muốn dạy cho 100 sinh viên của mình một bài học quý giá.
Ông đưa mỗi sinh viên một quả bóng bay, yêu cầu họ thổi phồng nó lên rồi viết tên của mình lên trên. Sau đó, ông yêu cầu họ bỏ quả bóng bay sang căn phòng bên cạnh.
Sau khi tất cả hoàn thành nhiệm vụ, các sinh tập trung bên ngoài căn phòng, bây giờ đã chứa đầy bóng.
"Các em có 5 phút," vị giáo sư giải thích, "để sang phòng bên kia, tìm quả bóng viết tên của mình và quay lại giảng đường."
5 phút trôi qua nhanh chóng và không một ai tìm được quả bóng của mình. Tất cả đều bước ra khỏi phòng.
Sau đó, vị giáo sư yêu cầu họ thay đổi cách mình tìm quả bóng. Bây giờ họ có thể lấy bất kì quả bóng nào rồi đi tìm người viết tên trên đó để đưa cho họ.
Kết quả là, mọi người đều lấy được quả bóng mang tên mình trước khi hết 5 phút.
"Đây là một ẩn dụ" vị giáo sư giải thích.
"Đây chính xác là những gì đang xảy ra trong cuộc sống của chúng ta. Mọi người đều điên cuồng đi tìm hạnh phúc của mình, nhưng không ai biết nên tìm nó ở đâu. Hạnh phúc của chúng ta nằm trong tay người khác. Nếu bạn mang lại cho người khác hạnh phúc, bạn cũng sẽ có hạnh phúc của mình."
Và đó là ý nghĩa của cuộc đời này.
ST

3 tháng 5, 2020

NHỮNG DẤU HIỆU NHẬN THẤY BẠN ĐANG ĐI VỀ CÕI LÀNH


1. Sẵn lòng chia sẻ tài sản mà mình đang có cho bất cứ ai đang cần đến chúng, dù chỉ là con ong cái kiến hay một người nghèo khó đi qua đường.
2. Biết ghê sợ và hổ thẹn trước những gì tội lỗi xấu ác.
3. Biết trân trọng mạng sống, sức khỏe và sự hạnh phúc của người khác dù đó chỉ là một con kiến, con sâu.
4. Biết trân trọng tài sản của người khác, do đó không tìm cách chiếm đoạt dù với bất kỳ hình thức nào.
5. Biết trân trọng sự thật và sự minh bạch, không làm bất kỳ điều gì phải giấu diếm kẻ khác hoặc nói những điều không có thật .
6. Làm chủ được dục vọng, không tham dục, không để cho tham dục chi phối lý trí.
7. Biết trân trọng trí tuệ, không dùng những chất kích thích làm ảnh hưởng đến sự minh mẫn của bản thân.
8. Tin rằng mỗi chúng ta phải chịu trách nhiệm cho từng hành động, lời nói và suy nghĩ của bản thân. Do đó, trước khi làm, nói hoặc suy tư về điều gì cũng nghĩ đến nguyên nhân và hậu quả của nó.
9. Tin rằng không một ai, không một vị thần linh nào có quyền ban phước giáng họa cho bản thân, chỉ có tự ta mới có khả năng tạo ra hạnh phúc hoặc đau khổ cho chính mình
FB Nelly Nguyen
Tranh: Như Hải