Hồi
năm 2004 tôi đi công tác tại Sài Gòn , hết giờ làm việc mấy tên bạn ở SG rủ đi
nhậu , vì lâu ngày không gặp vui quá tôi uống khá nhiều . Tàn cuộc mấy tên bạn
bảo chở tôi về nhà bọn nó ngủ , phần vì ngại làm phiền vợ con chúng nó phải tiếp
mấy thằng nhậu say , phần vì sĩ diện của dân Hà Nội tôi nhất quyết đi về một
mình . Nhảy tót lên ta xi tôi lơ mơ bảo tài xế về một khách sạn ở gần công viên
Hoàng Văn Thụ cho gần chỗ làm việc của tôi ngày mai . Chỉ một loáng sau xe đã tới
, trả tiền taxi xong tôi được lễ tân dìu lên căn phòng ở tầng 4 thì phải . Nếu
chuyện chỉ có vậy thì không có gì để mà kể , nhưng không phải , có chuyện lạ
lùng trong căn phòng tôi ngủ qua đêm đó . Lơ mơ nằm xuống giường tôi phát hiện
phòng này khá đặc biệt , giữa phòng có một cái bệ như là bệ thờ , bên cạnh là một
con chó giả rất dữ tợn ngồi nhe răng làm tôi rùng mình . Chưa hết tường thì sơn
mầu xanh lét , qua ánh đèn ngủ mờ mờ cộng thêm hơi men trong người tôi thấy nó
kỳ bí thế nào ấy . Linh tính mách bảo phải chuyển phòng ngay , nhưng chả biết
điện thoại bàn ở chỗ nào , ngay cả vị trí công tắc đèn bật cho sáng cũng là cả
1 vấn đề với tôi khi đó . Thôi kệ , mình chỉ ngủ một đêm thôi mà , phòng khách
sạn gì mà có cả bệ thờ trong phòng , lại con chó nữa kỳ quá , tôi nghĩ vậy . Tuy say khướt nhưng nỗi
tò mò đã thắng thế , tôi vùng dậy và lảo đảo tiến đến sát bệ thờ , đúng là bệ
thờ thật , còn có cả mấy chân nhang dài ngắn khác nhau nữa . Nhìn sang con chó
thì giờ đã biến thành 2 con nhe răng trắng ởn trừng trừng nhìn tôi , giờ tôi chẳng
sợ nữa rồi, tôi trợn mắt nhìn lại thì lại
thì chỉ còn 1 con , mình hoa mắt rồi , tôi nghĩ bụng . Đúng lúc này tôi phát hiện
sau bệ thờ tại bức tường xanh lét nham nhở có một dòng chữ gì đó . Tiến sát lại
để nhìn cho rõ , đó là dòng chữ viết vội nghệch ngoạc của một ai đó cũng ở
phòng này trước tôi “ Mẹ ơi … có hồn “. Tôi hơi ớn lạnh vì dòng chữ đó cứ nhẩy
nhót xung quanh tôi một cách ma quái , tôi lại thầm nghĩ , do mình say nên nhìn
như vậy thôi . Nhưng không phải tôi đã nhiều lần say rồi , chỉ lắc lắc đầu một
lúc là nhìn rõ , đằng này nó cứ nhẩy nhót ma quái trong một mầu xanh lét nham
nhở . Kệ ngủ ở đây hay là đi chỗ khác , nhìn đồng hồ lúc đó đã 2h sáng chắc tụi
lễ tân cũng ngủ mất tiêu lâu rồi , vẩn vơ nghĩ tôi lò dò ra cửa phòng và nhìn
xuống cầu thang , nó tối thui , toàn bộ không gian xung quanh là một mầu đen
quái gở làm tôi lạnh xương sống . Lại lò dò vào phòng sau khi đã đóng chặt cửa ,
phải tự hào rằng tôi là một thằng khá can đảm , nhưng lúc này hình ảnh trước
mắt đã làm tôi phải sởn da gà , … ( Còn tiếp )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét