Hàng cây khẳng
khiu gầy
Níu mùa cũ bằng những
chiếc lá úa
Không muốn cho đi
sự sót lại cuối cùng
Dù lá chẳng còn
xanh
Đơn độc đến nao
lòng...
Vì đã chót tiếc
thương một mùa thu qua vội?
Hay xót thương
chính mình khi khô khốc cành không?
Những chiếc lá
như trong chuyện kể*
Lá có vẽ đâu, nên
héo úa theo nhau....
Buông cho lá bay
Rơi về nguồn cội
Để nụ mầm mới
Cựa mình hồi
sinh.
Ơi những hàng cây
khẳng khiu mùa đông...!
BH 1/2/2016
* O’ Herry – Chiếc
Lá Cuối Cùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét