Em không nguyên lành như màu trắng ấy đâu anh
Cũng chẳng đẹp xinh người đàn bà về đêm thơm đến nhức
Mắt không xanh hơn bầu trời và áo không căng vỡ tung lồng ngực
Cũng chẳng vẽ tô mình cho đượm lại màu son
Đã hết trưa đâu mà thảng thốt hoàng hôn
Như cánh vạc giật mình bay ngang cổng trời để ngỏ
Người đàn bà cũ như cúc xanh chưa một lần hé nở
Vì sợ đau mình nên níu lại ngày xuân...
Em không xanh mà biếc đến tội tình
Lẻ loi trên cánh đồng lặng thinh một đời như định mệnh
Bến sông không con đò bến sông mông quạnh
Em không chờ người. Em biết chờ ai...
Em là em người đàn bà ăn vã tuổi đôi mươi
Vô tư quá để bây giờ đâm hối tiếc
Biển đã nhạt mà đời chườm đến chát
Chắp vá điều gì cho đỡ gượng trùng khơi?
Những chốn hoa rơi rũ nắng lên người
Mùa lỡ gieo không ai chăm cây không người dọn cỏ
Hoa cứ nở mà mình tàn đi như trăng úa
Ta biết làm gì khi trót hẹn mùa trăng?
Người đàn bà giấu tuổi vào đuôi mắt mênh mang
Chỉ tóc thay màu từng sợi nhàu đi rất vội
Đàn bà đi qua mình bằng nỗi đau chín tới
Rụng xuống không đành một đóa Cúc màu xanh...
Ka 2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét