Em đi rồi hơi sương còn đọng
lại
Bãi cỏ mềm vương vấn giọt sương rơi
Lá đã rụng hoe vàng xơ xác quá
Cây vụng về che dấu nỗi đơn côi
Em đi rồi hoàng hôn chiều tắt nắng
Gió hững hờ chầm chậm bước liêu xiêu
Trăng mất dạng để bầu trời u
ám
Áng mây sầu cũng bởi chuyện tình
yêu
Em đi rồi phố kia thành im
ắng
Con đường xưa rạng rỡ tiếng em cười
Chợt tan biến còn mình anh đứng
lặng
Với nỗi buồn lay lắt mãi không
nguôi
Em đi rồi màn đêm hồn băng
giá
Khoảng không gian hoang vắng đến tê
người
Sương lặng lẽ lăn tròn trên chiếc lá
Vẫn thầm mong người trở lại mãi thôi
Em đi rồi có bao giờ quay lại ?
Rất là hay bạn ạ
Trả lờiXóaDạo này thơ Tình của Sơn hay quá, chắc nhiều trải nghiệm (hihi).
Trả lờiXóaBài thơ hay
Trả lờiXóa