(Hoạ theo bài ‘Thì’ của Nồng Nàn Phố)
Thôi...
Hãy mang đi
Hãy mang đi
Điều bí mật của
riêng người
Cho đến khi nhắm
mắt
Hôm nay anh cười
vui ôm vai một cô nàng xinh xắn
Dạo chơi trên phố
nắng
Sao phải giấu em?
Thôi
Điều bí mật nào của
riêng em thì hãy giữ cho riêng
em
Hoa tàn rồi, cố
ép vào trang vở vẫn chỉ là xưa cũ
Kỷ niệm nào cũng chỉ
là hoài niệm, nhung nhớ
Đâu có thành sự
thật được nữa ở trên đời
Những bông hoa
khô không bao giờ nở lại trên xác cánh rã rời.
Thôi
Ai mà biết bí mật
của ai...!
Kẻ Ô-sin cũng có
thể trở thành bà chủ một ngày không vợ
Giặt áo cho anh,
giặt luôn cả những gì anh cần, không người giúp đỡ
Những đêm không
trăng đôi lúc cũng trở thành Thánh Đường
Thôi
Bí mật của riêng
anh
Thì riêng anh hãy
giữ đi
Một nửa lời nói
thật cũng chỉ là lời nói dối
Những đắng cay của
một đời người đã là quá đủ
Ta muốn cười vào
cuộc sống trái ngang
Mà lệ rơi chứa
chan...
Thôi
Phải thôi thôi,
Về sống nốt những
ngày chưa thể chết vì buồn
Những đêm vờ nhắm
mắt khi vẫn còn thổn thức
Để tưởng tượng một
điều lãng mạn hơn những gì rất thực
Tự làm nhàu trái
tim vốn đã nát nhàu...
Nước mắt rớt mau
Gạt mà đứng dậy
Hãy giữ lấy những
gì của riêng em cho đến ngày tận cùng ấy
Hoặc thả trôi hết
trên bến sông rồi khóc tức tưởi một lần cuối trong đời
Đừng quay lại
nhìn
Vì không còn ai ở
đó nữa đâu em
Thôi...!
8/7/2016
P/S: Nếu đọc được bài này thì em hãy đứng lên, cố quên hết đi để mỉm cười nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét