(Tặng Cua)
Người đàn bà ở tuổi năm mươi
Xoè bàn tay ra tính còn, được, mất Còn hay mất chả thế nào tính đủ Dấu ấn thời gian hằn trên những vết tay.
Người đàn bà ở tuổi năm mươi Nắm tay lại để thấy mình mạnh mẽ Nhưng đôi lúc thấy mình mềm yếu lạ Chợt thấy lòng buồn khi trời chợt đổ mưa.
Ngừơi đàn bà ở tuổi năm mươi Cong ngón tay út, muốn mình trẻ lại Muốn đi dưới mưa như một thời xa lắm Kệ những ai, để mưa rơi ướt môi mình.
Người đàn bà ở tuổi năm mươi Ngón tay đan, ngồi cà phê trầm mặc Lặng câu hát chuyện mùa đông lặng lẽ Thấy lòng mình bỗng thấy đông về!
Người đàn bà ở tuổi năm mươi Chợt choàng tỉnh, nhào ra đường thật vội Mặc phố xá người xe đông đúc Vội vã trở về nhà với những đứa con...
(Chí Kiên Đoàn)
Hồi đó viết theo Chí để tặng Cua:
Trả lờiXóaNgười đàn bà ở tuổi năm mươi
Xoè bàn tay tính gì? Còn, được, mất?
Đến tuổi này, đàn bà thường an phận
Lấy niềm vui chồng con làm hạnh phúc của mình.
Dẫu đâu đây trong gió, thoảng mối tình
Ba mươi năm trước, có người dám nhìn, không dám nói.
Ba mươi năm sau, vẫn mày tao chí choé.
Nhưng xa rồi, bỗng thấy nhớ nhiều hơn
Người đàn bà của tuổi năm mươi
Nơi quán vắng, cốc cafe lạnh ngắt.
Ngón tay đan, một mình ngồi trầm mặc
Chuyện mùa đông qua câu hát chơi vơi.
Người đàn bà của tuổi năm mươi,
Thoáng một chút xao lòng thời trẻ dại.
Thoáng một chút xao xuyến thuở con gái
Lại quay về ấm áp bên chồng con.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaCó bài của Hoa Cỏ May đâu bạn?
Trả lờiXóa