Tô Thùy Yên tên thật là Đinh Thành Tiên là một nhà thơ nổi tiếng nhất trước 75 tại Việt Nam. Ông là tác giả bài thơ "Chiều trên phá Tam Giang" mà một phần của đã được Trần Thiện Thanh phổ nhạc. Một nhà thơ lưu vong luôn quay quắt nhớ về tổ quốc. Nhân ngày ông mất, blog đăng lại ít bài thơ của ông.
Gặp lại nhau, nhìn sững chẳng ra
Em thay đổi quá, tựa sơn hà
Thơ làm không kịp theo dâu biển
Mắt dẫu khô mà nhớ lại hoa
Em thay đổi quá, tựa sơn hà
Thơ làm không kịp theo dâu biển
Mắt dẫu khô mà nhớ lại hoa
(...)
Tôi châm điếu thuốc nữa
Đốt tàn thêm tháng năm
Chiếc bắc xa dần bến
Đời xa dần tuổi xanh...
(Đêm Qua Bắc Vàm Cống)
Có đọc thuộc thánh thư
Linh hồn tôi vẫn vậy
Tôi vẫn không thể lạy
Dù đứng trước hư vô
Đầu tôi cứng và trơn
Thượng Đế làm sao ngự
Tôi đành trốn chủ nợ
Định mệnh đòi linh hồn...
(Thân Phận Của Thi Sĩ)
Thuận tay, ta ngắt một cành sậy
Làm cây sáo thổi cạn hồn sầu
Bay tản khắp vô cùng trống trải
Âm thừa tưởng lạc đến muôn sau!
(Đãng tử)
Tàu đi, những chấn động hung hãn
Sắt thép kinh hoàng va đập nhau
Ta tưởng chừng như thời đại động
Xô đi ầm ĩ một cơn đau...
(Tàu đêm)
"Với thân thể lân tinh,em sáng lên trong bóng tối, hạt kim cương rạng ngời trong mỏ than đêm, anh trông thấy em không nhầm lẫn được. Với thịt da gỗ quý, giọt mật tinh khôi nằm giữa đài hoa thơm nức, em dâng hương anh, gã du mục lạc loài trong nhớp nhúa. Em là chiếc thuyền đời thượng cổ chở đến anh hoa trái tốt tươi ngọt ngào của miền đất anh đã biết qua thần thoại"
(Lễ Tấn Phong Tình Yêu)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét