Vẫn còn một Hà nội ở trong ta
Cứ chạm vào là ùa ra nỗi nhớ
Ta rất đoảng nên giả vờ không yêu nữa
Hà nội mùa này sưa đã phủ trắng trời
Cây bàng đầu ô vẽ lên trời vòm cây rất thắm
Đêm Hà nội chợt chìm vào sâu thẳm
Hoa sữa thơm vương sau tà áo em mềm
Hà nội mùa này nắng vàng rụng loang thềm
Nàng Bân đòi gió mùa vì nổi cơn đan áo
Mẹ tóc bạc còng lưng ngồi đọc báo
Cha mổ cò bàn phím chuyện đời tôi
Bể nước mưa cũ kỹ trên sân trời
Cây chanh cốm thơm lừng hoa mới bói
Giàn mướp trổ ươm vàng đang mời gọi
Lũ bướm ong mê mải chẳng quay về...
Con biết rồi. Con- đứa trẻ ngủ mê
Đi xa lắm. Để rồi, không về nữa...
Mặc cây bàng mùa Đông nhuộm mình cháy lên thành hoa lửa
Mặc phố nhà mình thành chợ đã lâu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét