Đình làng bao
nhiêu ngói đỏ
Đi qua năm tháng nhọc nhằn
Rong rêu phủ mờ thành
cũ
Giờ đây lặng lẽ, trầm
tư...
Biết bao nhiêu lần
xô lệch
Ngói nghiêng, miếng
vỡ, miếng còn
Những bức tường gạch
nham nhở
Đây đó vết khắc
thời gian
Cột kèo thô mộc,
trơ thịt
Vẫn còn in dấu bàn tay
Người thợ mộc già chạm khắc
Từng cánh hoa trên gỗ dầy!
Cho dù biết bao
thay đổi
Đình làng, một chốn
đi về
Ngoài kia hoa gạo
đỏ ối
Âm thầm rụng đỏ
mái quê...
BH 1/3/2016
1 nhận xét:
Có phải cảm tác sau chuyến du Xuân không đấy?!
Đăng nhận xét