Trong veo

16 tháng 2, 2021 0 nhận xét

Lần đó chị Hà nhờ qua nhà trông Bin, mình rảnh lại nghĩ cu Bin cũng ngoan nên đồng ý cái rụp. Qua đến nơi thấy khoảng bốn, năm đứa nhỏ đang chạy nhảy ầm ĩ khắp nhà, bà Hà chỉ vừa thấy mình bước vào là đã xách túi lao đi như một cơn gió, thoảng lại chút hương: "Mấy đứa nhỏ con của bạn chị cũng chơi ở đây cả ngày, bố mẹ nó nhờ chị trông, chúc mày may mắn!." Mình thở dài nhìn các cơn lốc nhỏ đang cuốn tung mọi thứ xung quanh.

Được một lúc thấy có cô bé tách ra ngồi một góc thút thít, mình hỏi con làm sao, nó oà lên mách anh Bin trêu con, không cho con chơi cùng. Mình gọi Bin lại bảo Bin xin lỗi em rồi rủ em ra chơi đi, Bin chạy ra đưa tay về phía cô bé: "Anh xin lỗi! Ra chơi tiếp nhé!", thế mà con bé gạt nước mắt, gật đầu cười trong veo nắm tay anh Bin ra chơi tiếp. Mình tặc lưỡi nghĩ thầm: "Ít nhất cũng phải giận dỗi một lúc chứ? Nặng thì cạch mặt nhau luôn tao chơi một mình đếch cần chúng mày nữa chứ! Đúng là đồ trẻ con!"
***
Cách mấy tuần sau chị Hà bận việc lại nhờ mình đi đón Bin về, cũng tiện đường nên mình đồng ý ngay. Đường về thấy mặt thằng bé buồn thiu mình mới gặng hỏi, ra là cu cậu thèm ăn bột chiên. Mình cũng đang đói nên hớn hở hơn cả cháu:
- Thế hai chú cháu mình đi ăn bột chiên!
Thằng bé mắt sáng trưng rồi lại cụp buồn ngay:
- Nhưng mẹ Hà mà biết sẽ mắng.
Mình nháy mắt với cu cậu:
- Chú sẽ không nói với mẹ Hà! Bin cũng không được kể với mẹ Hà là chú đưa Bin đi ăn là được!
Thằng bé mặt tươi ngay gật đầu vâng ạ rõ to. Bữa đó hai chú cháu ăn bột chiên no nê. Vừa về đến nhà thì đúng lúc chị Hà cũng về đến nơi, thằng Bin chạy ra ôm lấy mẹ.
- Hôm nay được chú Tuấn đón về thích nhé! Chú có đưa con về ngay không hay lại đưa đi ăn linh tinh hả?
Thằng bé ngập ngừng một lúc quay ra nhìn mình, mình nháy mắt với cu cậu phát nữa, thế là nó hớn hở:
- Chú Tuấn cho Bin đi ăn bột chiên nhưng chú bảo là chú sẽ không nói với mẹ và Bin cũng không được kể với mẹ không thì mẹ sẽ mắng ạ.
Mình nghe xong chỉ muốn đập đầu mấy phát luôn vào tay lái, bà Hà lườm cho mình một phát xuyên mấy khu phố. Mình tặc lưỡi nghĩ thầm: "Đến nói dối thôi mà cũng không biết nói thế nào cho khéo. Đúng là đồ trẻ con!"
***
Bin 6 tuổi xong cũng biết thích cô bạn hàng xóm, hôm qua nhà ăn tối không thấy cu cậu đâu nên mình hỏi, thấy chị Hà kể đang chơi với cô bé bên hàng xóm rồi, ngày nào cũng qua đó chơi mà ra vẻ đàn ông, ga lăng lắm. Hôm thì mang tặng bạn cái kẹo, hôm thì là cái bánh Chocopie,... chắc sau này bê cả cái nhà mang cho gái hết. Mình nghe xong bò lăn ra cười, đang cười dở thì thấy cửa mở ra, thằng cháu khóc thút thít chạy thẳng từ cầu thang lên phòng. Mình lò dò lên hỏi chuyện thấy nó mặt đầy hờn dỗi:
- Gia Hân có kẹo ở lớp phát rồi nên không nhận kẹo của con. Con ghét Gia Hân! Con sẽ không bao giờ chơi với bạn ý nữa!
Mình ôm thằng bé vào lòng an ủi:
- Đời còn dài! Gái còn nhiều! Chú cũng bị đá nhiều rồi nên hiểu! Đàn ông con trai không việc gì phải khóc vì một cô gái!
Thằng bé ngừng khóc:
- Nghĩa là sao ạ?
- À chú nói linh tinh đó! Không có gì đâu.
Sáng hôm sau cuối tuần, qua nhà định rủ thằng nhóc đi ăn sáng rồi đi chơi vườn thú cho đỡ buồn, ngang qua nhà hàng xóm thấy bóng ai như bóng cu Bin, dừng lại ngó ngó vào: thằng Bin và con bé Gia Hân lại đang ngồi nghịch đất với nhau giữa sân vườn!. Trời ơi! Rõ ràng mới tối qua mày hét vào mặt chú là mày ghét Gia Hân, mày không bao giờ chơi với Gia Hân nữa cơ mà? Tại sao? Tại sao?.
***
Bác Nguyễn Huy Thiệp mới bảo: "Sống dễ lắm! Cứ nhìn vào mắt bọn trẻ con mà sống!".
Thật ra lớn lên rồi nhiều lúc cũng quên mất mình cũng từng có một thời vô tư như thế, thật thà như thế, cuộc đời qua lăng kính của tụi nhỏ nó cứ trong veo, cái sự trong veo sẵn có chẳng cần ai dạy bảo. Xong rồi bạn bè với nhau, gia đình với nhau, người yêu với nhau, đồng nghiệp với nhau, cứ sống với nhau chân thành, có giận dỗi gì mà chỉ cần xin lỗi một câu là lại vui vẻ thì hay biết mấy, thì cuộc đời sẽ dễ chịu, dễ thương biết mấy.

FB Dương Minh Tuấn (Pu)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB