Hoa diên vĩ dại

19 tháng 10, 2020 0 nhận xét

Ở tận cùng nỗi đau của tôi,
có một cánh cửa.

Hãy lắng nghe tôi: nơi đấy em gọi là cái chết,
tôi còn nhớ.

Trên đầu, tiếng động, những cành cây thông dịch chuyển.
Và không gì hết. Mặt trời ảm đạm
rung rinh trên mặt đất khô cong.

Thật hãi hùng khi còn sống sót
trong lúc nhận thức
chôn vùi dưới đất đen

Và rồi tất cả kết thúc: điều em hằng sợ,
trở thành linh hồn và không thể cất lời,
kết thúc đột ngột,
Mặt đất cứng uốn cong mình đôi chút.
Và cái gì đó- tôi đoán là những con chim
Vút bay lên từ những bụi cây lúp xúp

Em không thể nhớ
những lối đi từ thế giới khác.
Tôi sẽ nói với em nếu như tôi lại có thể nói:
Bất cứ thứ gì từ lãng quên trở lại
đều trở lại mong tìm kiếm một giọng nói:

Từ giữa cuộc đời tôi hiện lên
một suối nguồn vĩ đại,
những bóng tối xanh biếc
chìm lẫn nước biển xanh trong.

The Wild Iris

By Louise Glück, VH Linh dịch

Tranh Van Goh

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB