Một bà lão đang cắm cúi tìm một cái gì đó phía trước túp lều của bà. Trời về chiều, bóng tối mỗi lúc thêm dày đặc. Một số người tụ tập gần đó. Họ hỏi bà: “Bà đang tìm gì vậy? Bà đánh rơi vật gì à?”
Bà trả lời: “Tôi đánh mất cây kim”.
Một người nói tiếp: “Chúng tôi sẽ giúp bà. Chính xác là cây kim bị rơi ở chỗ nào? Con đường thì lớn mà cây kim thì lại nhỏ. Nếu biết chính xác nó rơi ở đâu, chúng tôi sẽ tìm rất nhanh”.
Bà lão nói: “Tốt hơn hết là các bạn đừng hỏi tôi câu đó, vì cây kim bị rơi trong nhà chứ không phải rơi ngoài đường”.
Mọi người bắt đầu cười phá lên: “Chắc bà không bình thường! Cây kim rơi trong nhà, sao bà lại tìm nó ở ngoài đường chứ?”.
“Chỉ là logic thôi, rất đơn giản: trong nhà không có ánh sáng, trong khi bên ngoài thì vẫn còn trông thấy được chút ít”. Mọi người lại cười phá lên và bắt đầu giải tán.
Bà lão nói: “Các bạn hãy nghe đây! Chuyện tìm cây kim của tôi cũng chính là những gì các bạn đang làm; tôi chỉ đưa ra ví dụ vậy thôi. Các bạn luôn tìm kiếm niềm vui và sự bình an bên ngoài mà không đặt câu hỏi quan trọng và đầu tiên là: Bạn đã đánh mất nó ở đâu? Tôi cho rằng bạn đánh mất nó từ bên trong.
Các bạn tìm kiếm bên ngoài vì theo suy luận thông thường thì mọi cảm giác của bạn đều hướng ra ngoài chỉ vì nơi đó vẫn còn ánh sáng. Đôi mắt bạn nhìn ra bên ngoài, đôi tai bạn nghe những âm thanh bên ngoài, đôi tay bạn luôn nắm những cái ngoài nội tâm. Chính vì thế bạn luôn tìm kiếm hạnh phúc ở bên ngoài nội tâm mình. Ngược lại, bằng những trải nghiệm cá nhân, tôi nói thật bạn có đánh mất cái gì ở bên ngoài đâu?
Tôi cũng từng tìm kiếm mọi thứ ở bên ngoài rất nhiều; một ngày kia, tôi sửng sốt nhìn vào nội tâm mình. Không cần phải mong cầu điều gì cả, hạnh phúc luôn tồn tại bên trong chúng ta”.
ST
0 nhận xét:
Đăng nhận xét