Cơn gió thoảng chợt thoáng qua sân
trường yên lặng
Làm lá vàng rơi... theo cơn gió bay
xa...
Tuổi học trò cũng theo gió... đi
xa....
Mang kỉ niệm và nổi buồn hạ đến.
Lũ học trò tinh nghịch... vô tư...
ngốc nghếch....
Cúi nhặt chùm phượng vĩ... hát nghêu
ngao
Tiếng cười... buồn... chợt làm chúng
nôn nao
Và như thế... chúng ồn ào... mách
bảo....
Tuổi mộng mơ... của một thời hư
ảo
Chẳng bao giờ chịu nhìn ngó đến ai
đâu
Mắt thì mãi ngơ ngác.... đến u sầu
Rồi lại nói với nhau rằng ai cũng có
một thời yêu... như "giông bão...?..!..?"
... Chúng to nhỏ...ngày mai sẽ trở
thành ngưòi lớn
Sẽ mãi nhớ nhau tuổi áo trắng sân trường
Tuổi học trò... của một thưở thân thương
Tuổi tươi đẹp... cái thưở được núp vào
những cánh "...hồng của phưọng..."
Ngày ra truờng có kẻ đã cố cười
Sao nước mắt cứ lăn dài trên má
Muốn nói cùng nhau đôi điều nhưng khó
quá
Có lẽ nước mắt đã nói hết niềm thương...
Xin gửi lại trường những kỉ niệm về
nhau
Tuổi bé thơ ơi, ta gửi người ở lại
Mắt đong đầy nắng , con tim khoắc khoải
Thổn thức nghẹn ngào thôi nhé trường ơi…(ST)
2 nhận xét:
Mai Lan .... Thứ bẩy này lên đọc thơ nhớ rủ bạn đeo kính lên múa phụ họa cùng nha
..Ừa..
Đăng nhận xét