Thơ Chúc Linh: NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐIÊN

14 tháng 6, 2018 1 nhận xét
Đến lúc nào đó liệu anh có nhận ra
Những yêu thương trong ta chẳng bao giờ cũ
Dù chỉ khoảnh khắc thôi, mình trao nhau cũng là quá đủ
Cho nguyên một kiếp người lận đận đắng cay
Đến lúc nào đó anh có thể nhận ra mình gặp may
Bởi yêu một người đàn bà dại khờ, ngốc nghếch
Nhưng đã trao anh một tình yêu chân thực nhất
Và câm nín, lặng thinh, nuốt nước mắt vào trong khi anh ra đi chẳng một lời
Đến lúc nào đó liệu anh có thể mỉm cười
Đi ngang qua em mà làm như ta chưa từng yêu nhau đến thế
Cái nụ cười mỉm xã giao liệu có còn khiến em rơi lệ
Hay em cũng như anh, bình thản gật đầu cười
Liệu có khi nào anh thấy thật chơi vơi?
Và ước sao khoảnh khắc ấy, ta gặp nhau, lặp lại
Để trao nhau những nụ hôn như điên dại
Chiếc thang máy lên xuống không ngừng, ta chẳng thể rời nhau
Liệu có khi nào anh lại làm em yêu như thủa ban đầu
Tất cả những lần yêu (không phải anh) đều vô nghĩa
Chỉ có anh, chỉ yêu anh thôi mới là những phút giây thật tuyệt mỹ
Vậy mà em chẳng có cơ hội nào để hiểu được lòng anh
Nếu lần nào đó anh về lại nơi này, mặc chiếc áo xanh
Trái tim rách bươm sau những tháng năm dài chinh phạt
Miệng nhếch mép mỉm cười chua chát
Trên thế gian này liệu còn có tình yêu!
Anh có nhìn thấy một người đàn bà buồn, chân bước liêu xiêu
Mắt đã chùng rồi, ánh nhìn ngơ ngác
Miệng lẩm bẩm mãi câu hát ("... đời còn gì ngoài hai đứa mình ...")
Người đàn bà điên đấy chính là em!
Chúc Linh Nguyen 6/2018

1 nhận xét:

  • Như Hải nói...

    Thơ Chúc Linh hay quá, nhưng buồn quá. Theo mình thì không việc gì phải thế. Không nên nhìn lại quá khứ, vì quá khứ đã qua rồi, hãy nhìn về phía trước. CS vô thuường, cs luôn trôi...

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB