Thơ thẩn

15 tháng 10, 2012 9 nhận xét
ĐAU THÌ ĐAU
lại đói vì lòng đơn đớn
vì chưa ăn sáng thôi mà
không em ơi anh thấy thiếu
một làn xanh lạnh nồng da

em đã bỏ đi đâu đó
để dần phai lạnh chỗ ngồi
mắt anh tìm gì sót lại
cồn cào như nuốt phải vôi

em không giống như em nữa
để tôi đau đớn mất rồi
này những nỗi đau kỳ lạ
ăn gì mà cứ sinh sôi?

tôi muốn nhập vào không khí
tràn theo luồng nắng ra ngoài
một mình ngủ trên thảm cỏ
không em và chẳng một ai

tôi đói tình yêu thật đấy
nhưng tôi không khát không thèm
em đi tôi không tẩy xóa
đau thì đau
chẳng lem nhem


GIÁ MÀ ĐƯỢC CHẾT ĐI MỘT LÚC

giá mà được chết đi một lúc
chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài
nếu được xuống địa ngục thì càng tốt
lên thiên đường sợ chả gặp ai
giá mà được chết đi một lúc
tỉnh dậy xem người ta khóc hay cười
và xem thử mình sẽ cười hay khóc
làm ma có sướng hơn làm người?
giá mà được chết đi một lúc
nằm im cho cuộc sống nhỏ tuôn trào
nếu người ta tống ngay vào nhà xác
cứ thế mà chết cóng cũng chẳng sao

 Nguyễn Thế Hoàng LInh

9 nhận xét:

  • Như Hải nói...

    Đúng đấy, cứ để đau cho hết là.. xong! Nhiều khi có đau mới biết yêu thương nhiều. Nếu không có mất mát, đâu biết quý những gì đang có. Lửng về nhà nấu bữa tốt cho vợ 'ngạc nhiên' đi nhé!

  • lungbotay nói...

    Cua chỉ giỏi chọc ngoáy là tài , lâu lắm không viết cái gì vậy? Xin phép chồng chuẩn bị đi Thiên Sơn chưa , mày lo hậu cần luộc ít trứng thôi đấy , nhớ mua cà phê mang theo

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB