Một
cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ
tại cô bé ấy lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ lại
vừa rộng nữa.
Cô
bé buồn tủi ngồi khóc một mình trong công viên. Cô bé nghĩ, tại sao
mình lại không được hát? Chẳng lẽ mình hát tồi đến thế sao? Cô bé nghĩ
mãi rồi cô cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác
cho đến khi mệt lả mới thôi.
"Cháu hát hay quá!'. Một
giọng nói vang lên: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả
một buổi chiều thật vui vẻ". Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô bé là
một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong liền đứng dậy và chậm rãi bước
đi.
Hôm
sau, khi cô bé tới công viên đã thấy ông già ngồi ở chiếc ghế đá hôm
trước, khuôn mặt hiền từ mỉm cười chào cô bé. Cô bé lại hát, cụ già vẫn
chăm chú lắng nghe. Ông vỗ tay nói lớn: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ
của ta, cháu hát hay quá!" Nói xong cụ già lại chậm rãi một mình bước
đi.
Cứ
như vậy nhiều năm trôi qua, cô bé giờ đây đã trở thành một ca sĩ nổi
tiếng. Cô gái vẫn không quên cụ già ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong
công viên nghe cô hát. Một buổi chiều mùa đông, cô đến công viên tìm cụ
nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không.
Hỏi một người làm trong công viên, cô nghe được câu trả lời:
“Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy điếc đã hơn 20 năm nay."
0 nhận xét:
Đăng nhận xét