Thơ chia buồn với Tarzan Việt Nam vừa "bị" phát hiện

12 tháng 8, 2013 4 nhận xét

Anh Lang đang sống yên lành
Bỗng đùng một cái trở thành ... công dân
Bỗng nhiên bắt phải mặc quần
Bỗng nhiên muốn đái phải cần đúng nơi
Bỗng nhiên không được rong chơi
Ra đường không khéo toi đời vì xe
Đi ỉa thì thì lại phải che
Lại phải mặc sịp lọt khe - quá phiền!
Ăn thì lại phải mất tiền
Tắm thì không được tắm tiên giữa trời

Ngày xưa cứ đến giờ chơi
Là anh chạy nhảy khắp nơi núi rừng
Bây giờ đi đứng cầm chừng
Bước lệch một bước bắn tưng vỉa hè
(Trong rừng nó chẳng có xe
Cùng lắm cây đổ nó đè lên thôi)

Hồi xưa uống nước cầm hơi
Săn được con chuột là ngồi nhâm nhi
Bây giờ ăn chẳng thiếu gì
Nhưng ăn một phát là đi ỉa liền
Hồi xưa không phải kiếm tiền
Giờ phải toan tính đến điên cái đầu
Đấy ! Có sung sướng gì đâu
Kiểu gì sẽ lại trốn sâu vào rừng

Thế rồi lại sống tưng bừng!
(sưu tầm)


4 nhận xét:

  • Nặc danh nói...

    Ha ha ha!!!!! Bài thơ nhắng thật. Nghe nói họ rất nhớ rừng, thật tội nghiệp. Tốt nhất là để họ sống nơi họ muốn, sống nơi họ cảm thấy thoải mái và Hạnh phúc.

  • Như Hải nói...

    Ngày xưa mình cũng ở rừng về lại HN năm lớp mẫu giáo lớn. Nói cái gì ra tụi bạn cũng cười hô hố, nhìn quanh nhìn dọc toàn nhà cửa thành phố, k còn tiếng chim hót, rừng cây đồi núi.. 2 chị em cũng buồn kinh khủng, nhớ rừng lắm. Nếu hồi đó k về HN nữa thì chắc cũng chẳng hơn anh Lang là mấy!!!

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB