Ngày
bé, lần đầu tiên khi mới tập đạp xe là lúc mình 6 tuổi đang học vỡ lòng (lớp một bây giờ). Khi ấy ba giữ cái yên xe cho mình đạp. Mình thì bé xíu, xe đạp thì to, nên người cứ loi choi
như con gà con. Ba chạy sau xe, tay giữ chặt yên, còn mình thì hớn hở nhằm phía
trước mà tiến. Được một lúc ngoảnh lại không thấy ba đâu nữa (thì ra ông đã bỏ
tay ra từ lúc nào). Sợ quá, mình loạng chọang suýt ngã. Nhìn mình hoảng hốt, ba bảo: “ Đấy con thấy không, con tự đi được rồi, đâu cần ba phải
giữ. Ba giữ cũng chỉ giúp con yên tâm thôi, tất cả là do con đấy chứ”.
Càng lớn mình càng thấm thía bài học đầu tiên ấy. Chỗ dựa của tuổi thơ là cánh tay mẹ
từ lúc chập chững bước đi, là cánh tay ba khi lần tập đạp xe, là cánh tay chị khi lần
đầu bị bắt nạt, là cánh tay bè bạn những lúc buồn vui…Lớn lên lập gia đình, sự
nương tựa giờ đã được nhân đôi: Ta dựa vào bạn đời, người ấy dựa vào ta, con
cái dựa vào cha mẹ, rồi cha mẹ già lại dựa vào con cái…. Quy luật của muôn đời cứ thế tiếp diễn mãi.
Trên con đường tâm linh, chỗ dựa của biết bao chúng sinh đó là người Thầy dẫn dắt. Nhưng chính người thầy lại chỉ cho ta thấy rằng chỗ dựa của ta chính là TA chứ chẳng phải Thầy. Thầy giống như con thuyền giúp ta qua sông, nhưng qua tới nơi rồi thì đến thuyền cũng phải bỏ.
Mọi sự, thực ra đều đã sẵn như thế. Ta chính là chỗ dựa vững chắc nhất của đời mình, vì dù nương tựa vào đâu, vào ai đi nữa, và dù chỗ dựa có vững chắc và an toàn đến đâu thì cũng chỉ giúp ta, hoặc đi cùng ta một đoạn ngắn trên con đường dài mang tên Cuộc Đời mà thôi.
Mình thích cuốn sách của Nguyễn Duy Nhiên 'Còn nương tựa nghĩa là còn dao động'. Đúng như vậy. Chỉ khi tâm ta dao động ta mới cần chỗ dựa. Bây giờ, hơn lúc nào hết con người phải dựa dẫm vào nhiều thứ quá, nào nhà cửa, xe cộ, địa vị, công danh, tiền bạc, đến cả thầy cúng, thầy bói... Chính vì ta cảm thấy bất an, tâm ta dao động nên ta phải tìm đến những điểm dựa khiến cho ta cảm thấy như được an toàn hơn. Nhưng thực sự càng nhiều sự dựa dẫm ta lại càng bất an vì một ngày kia những chỗ dựa ấy mất đi, sự dao động trong ta càng mạnh mẽ hơn, sự đau khổ càng lớn hơn...
Trên con đường tâm linh, chỗ dựa của biết bao chúng sinh đó là người Thầy dẫn dắt. Nhưng chính người thầy lại chỉ cho ta thấy rằng chỗ dựa của ta chính là TA chứ chẳng phải Thầy. Thầy giống như con thuyền giúp ta qua sông, nhưng qua tới nơi rồi thì đến thuyền cũng phải bỏ.
Mọi sự, thực ra đều đã sẵn như thế. Ta chính là chỗ dựa vững chắc nhất của đời mình, vì dù nương tựa vào đâu, vào ai đi nữa, và dù chỗ dựa có vững chắc và an toàn đến đâu thì cũng chỉ giúp ta, hoặc đi cùng ta một đoạn ngắn trên con đường dài mang tên Cuộc Đời mà thôi.
Mình thích cuốn sách của Nguyễn Duy Nhiên 'Còn nương tựa nghĩa là còn dao động'. Đúng như vậy. Chỉ khi tâm ta dao động ta mới cần chỗ dựa. Bây giờ, hơn lúc nào hết con người phải dựa dẫm vào nhiều thứ quá, nào nhà cửa, xe cộ, địa vị, công danh, tiền bạc, đến cả thầy cúng, thầy bói... Chính vì ta cảm thấy bất an, tâm ta dao động nên ta phải tìm đến những điểm dựa khiến cho ta cảm thấy như được an toàn hơn. Nhưng thực sự càng nhiều sự dựa dẫm ta lại càng bất an vì một ngày kia những chỗ dựa ấy mất đi, sự dao động trong ta càng mạnh mẽ hơn, sự đau khổ càng lớn hơn...
Còn nương tựa nghĩa là còn dao động... nhưng khi hết nương tựa rồi sự hụt hẫng có có không? Chắc chắn là có. Nếu ta biết sau những hụt hẫng ấy là sự trưởng thành của tâm linh thì một ngày kia ta sẽ dám can đảm buông bỏ tất cả để đối diện với chính mình và tiến về phía trước.
BH 30/8/2013
13 nhận xét:
Hay tuyệt, cảm ơn bạn !
Không dám buông bỏ cái gì , không đủ can đảm để làm bất cứ việc gì . Cuộc sống đôi lúc thấy trống rỗng hoàn toàn , khủng hoảng niềm tin . Nhìn lại mình còn chán chính bản thân mình , có lẽ kết thúc cũng là vừa đủ . Nhưng lại không đủ can đảm để làm điều đó. Cuộc sống thật bế tắc Hoa à
Không phải không đủ can đảm mà không được làm điều đó Kiên ạ, vì bạn sẽ phạm phải điều cấm kỵ lớn nhất trong Đạo Phật đó là sát hại một con người. Chẳng qua Kiên chưa hiểu là tất cả những gì xảy đến cho mình đều là bài học để mình học ra thôi. Bài học chưa học ra còn định chạy trốn là sao?
Mai tớ sẽ đi tu trên núi cao 1 tuần. Khi nào tâm bất an tớ cũng phải làm vậy để trở lại chính mình. Sau mỗi lần xuống núi lại thấy yêu thương mình, yêu thương mọi người và yêu thương cuộc đời này nhiều hơn. Ở phía Bắc cũng nhiều tu viện, chùa chiền lắm, Kiên thử tìm xem. Bây giờ thì "Kiên có đủ can đảm để đi tu không" thôi!!!!
Còn nữa Kiên ơi, Thầy mình nói khi con người ở tột cùng đau khổ chính là lúc Ngộ Đạo nhanh nhất. Khi bị rơi xuống đến đáy thì ắt sẽ đi lên, đó là quy luật của tự nhiên bạn ạ.
Ừ cứ thế , bão giông và chớp giật
Cuốn luôn ta đi đừng đùa giỡn làm gì
Trái đất chật , lòng người nào có rộng
Vắng bớt môt người nào ai phải bận tâm
Đang đi lục tìm cuốn sách hôm Hoa tặng mình trên Tam Đảo để đọc . Hic ! Bính thường thì chả được nén hương , đến lúc cần lại đi ăn vạ Phật . Chắc Phật cũng chán hẳn cái loại như mình
Đúng quá Hoa ạ ,thực ra mình nghĩ nhiều việc do mình gây ra nên mình phải nhận lấy thôi ,thỉnh thoảng tự ngồi chiêm nghiệm cuộc sống và tự mình răn dạy bản thân mình
Cua mày hay nhỉ ? Tao toàn gieo giống tốt, gặt toàn mất mùa đây này
Tưởng giống tốt nhưng có khi hạt lép đấy
alo
Tôi toàn gieo giống tốt
Cày bừa rõ thật sâu
Tháng ngày luôn chăm sóc
Mong vụ mùa bội thu
Nào ngờ đâu chả thấy
Quả lúc đắng lúc chua
Nếu được vụ tử tế
Lại bị trộm tranh phần
Bực mình vì thua thiệt
Bèn đánh trống hỏi trời
Con làm ăn chăm chỉ
Sao cơ sự thế này
Trời nghe xong tủm tỉm
Con hỏi khó trả lời
Ta toàn ăn đồ lễ
Biết đéo chuyện cấy cầy
Hà béo nghe mà rút kinh nghiệm nhé bài văn tả thực về anh lực tá điền đấy
Đề nghị Lửng sửa câu cuối là "Đâu biết chuyện cấy cầy nhé".
Đấy thơ văn hay thế, cứ bực mình, khổ sở mà trút lên thơ được là cũng giải toả nhiều đấy! Vote cho Lửng.
Vừa được chính bác Nguyễn Duy Nhiên đăng bài này trên FB của bác ấy đề nguồn: thoidihoc.net hẳn hỏi. Hic. Dạo này blog của lớp cũng nổi ra phết nhỉ, ngày nào cũng có khoảng 300 lượt vào đấy, cả nhà ạ.
Đăng nhận xét