Chưa một lần cầm cọ
Tấm toan xanh
Căng bầu trời nứt vỡ
Hoa Dã Quỳ
Vùi trong màu lấp ló
Thạch Thảo tàn
Tím ngắt cuối vệt đường
Đã trưa đâu
Hoàng hôn đổ suối sương
Trên tóc ngoan
Chẳng còn ai dỗ nín
Chiều rất muộn
Đêm về như nấc nghẹn
Ôi, tay quen
Thừa một ngón.
Sao đâu!
Chỉ có điều
Ta thừa nhau.
Chắc vậy!
Rồi Thạch Thảo
Cuối đường khô xác cháy
Dã Quỳ vàng
Xám ngắt đầu ngõ hoang
Khung vẫn căng
Một bức vẽ không tên!
Mà lòng em
Bôi màu nào cũng quạnh...
Ka
1810201
0 nhận xét:
Đăng nhận xét