Chúng ta mạnh hơn chúng ta nghĩ

6 tháng 5, 2013 5 nhận xét
Một quả bóng bơm hơi rất lớn hình chú hề, trên ngực có dòng chữ: 'Thử đánh ngã tôi xem nào!'.
Cậu bé đấm, đập, đẩy “chú hề”, tấn công đi tấn công lại, nhưng cậu bé càng đánh mạnh, thì dường như “chú hề” càng nảy bật lại vị trí cũ nhanh hơn. Dù cố đến đâu, cậu bé cũng không khiến cho chú hề bị ngã guc được. Trong khi cậu bé ra sức đấm “chú hề”, bố cậu bé vẫn đứng quan sát, và khi thấy con mình có vẻ thấm mệt, ông bố hỏi:
- Theo con thì tại sao chú hề vẫn đứng bật dậy, dù con đánh mạnh đến đâu?
Cậu bé gãi đầu lúng túng, rồi đáp:
- Bố ạ, con nghĩ chú hề này đang đứng vững ở bên trong.
Bạn có biết rằng mỗi chúng ta đều có khả năng đứng vững ở bên trong? Hãy để tôi giải thích.
Tôi từng đọc bài báo trên tạp chí về một người phụ nữ lớn tuổi ở vùng nông thôn bang Florida (Mỹ). Bà mới trải qua một thời gian dài bệnh tật và mới đang hồi phục, chứ chưa đi lại được bình thường. Hàng ngày, bà phải ngồi trên xe lăn, nên việc làm ưa thích của bà là ngồi ở hiên nhà cho thoáng mát. Một hôm, khi ngồi trên xe lăn ở ngoài hiên, bà nhìn thấy con trai mình đang sửa ô tô. Anh con trai dùng mấy súc gỗ lớn để kê chiếc ô tô lên, rồi tháo các bánh xe ra, và chui vào gầm xe để sửa.
Bất chợt, một tiếng nứt vỡ lớn vang lên và chiếc ô tô trượt sang một bên, đè lên anh con trai bên dưới. Người phụ nữ hét lên sợ hãi, gọi chồng đến giúp. Người chồng lao đến nhưng không làm cách nào để nâng chiếc ô tô lên cho anh con trai chui ra được. Ông vội vã chạy ra ngoài tìm người giúp – nhưng ở vùng nông thôn vắng vẻ này thì mỗi trang trại cũng cách xa nhau, nên không thể tìm người đến nhanh được.
Người mẹ - vốn đã không thể đi lại trong nhiều tháng nay, nhận ra tiếng rên cầu cứu của con trai mình ngày càng yếu đi, và bà biết rằng có cứu được anh con trai không là phụ thuộc vào bà. Bà cảm thấy con mình có thể chết, và bà phải hành động ngay lập tức.
Bà cố đứng dậy, với đôi chân run rẩy, và vừa lê, vừa bò đến chỗ xe ô tô. Cố gắng đứng thẳng hơn một chút, bà bắt đầu nhấc. Chiếc xe được nâng lên vài cm, rồi thêm vài cm nữa – rồi vừa đủ để anh con trai bò ra ngoài. Và rồi bà mẹ đổ sập xuống.

Sau khi kiểm tra kỹ càng, các bác sĩ kết luận rằng người mẹ chỉ bị căng cơ. Và lời nhận xét đầy hoài nghi của người bác sĩ đã nói lên được nhiều nhất: “Tôi cứ luôn tự hỏi, là bà ấy có thể nhấc được cái xe ô tô lên cao đến đâu nếu bà ấy hoàn toàn khỏe mạnh, không bệnh tật gì?”.
Chúng ta đều đã đọc những câu chuyện tương tự về những người thể hiện được sức mạnh phi thường trong những hoàn cảnh khó khăn, khẩn cấp. Cứ gọi đó là những điều kỳ diệu. Cứ gọi đó là những món quà thiêng liêng. Hay cứ gọi đó là phản ứng sinh lý học khi một bản năng nào đó trỗi dậy. Người mẹ này, và nhiều người khác giống bà, đều tìm thấy sức mạnh mình cần, vào thời điểm mình cần, để đối diện với cuộc khủng hoảng trước mắt.
Và điều đó cũng đúng với tất cả chúng ta. Khi cuộc sống khiến chúng ta gục ngã và tưởng chừng không thể đứng dậy nổi, khi cuộc sống đòi hỏi ở chúng ta nhiều hơn mức chúng ta có thể thực hiện, thì hơn bao giờ hết, chúng ta cần tìm được cách để làm những gì cần làm. Chính vào những lúc như thế, chúng ta đối diện với một nguồn sức mạnh ẩn giấu mà chúng ta còn chưa bao giờ biết là mình có.
Chúng ta mạnh hơn chúng ta nghĩ. Cũng như trái bóng lớn hình chú hề, cả chúng ta cũng có khả năng nảy bật dậy. Chúng ta có những nguồn sức mạnh về cảm xúc, tinh thần và cả thể chất bên trong mình. Chúng ta có thể bị đánh gục, nhưng chúng ta không nhất thiết phải gục ngã luôn.
Đó chính là đứng vững ở bên trong. Và khi chúng ta tìm được sức mạnh để làm điều đó, thì chúng ta sẽ có thể đứng vững trước bất kỳ điều gì mà cuộc sống đặt ra trên con đường của mình.
Theo Hoa Học Trò
Chia sẻ với cả nhà 

5 nhận xét:

  • Hà "Béo" nói...

    Ha ha, mình đã có những lúc tuyệt vọng, không biết làm thế nào, ôm mặt khóc như trẻ con sau đó là bất mãn nghĩ mặc kệ muốn đến đâu thì đến, rồi mọi việc cũng qua, mỗi tội bây giờ mất lòng tin vào con người (he he không phải về đàn ông đâu mà là con người nói chung), giờ chỉ thích gặp bạn bè, cười nói hết cỡ. Hoa ơi hơi tao vô duyên một tí nhưng vui là được nhé.

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB