Sẽ không đủ giấy
để viết về nỗi buồn tha hương
Mình đã từng thế
Và bạn cũng thế
Những ai đã từng
nhặt lá phong, nhìn tuyết rơi bên song cửa
Từng lặng yên
hàng giờ ngắm hoàng hôn đỏ ối đi qua...
Những ai đã từng
tự nấu bếp côi cút trong căn nhà
Đơn độc bước trên
con đường phủ đầy tuyết trắng
Từng khắc khải chờ
đợi cánh thư của người mình thương nhớ
Từng lặng lẽ buồn
khi tiếng chuông Giáng Sinh gióng từng tiếng hân hoan...
Sẽ không đủ giấy
viết đâu
Bởi có quá nhiều
điều
Trong đằng đẵng
những tháng ngày xa xứ
Có bao nhiêu người chọn sống khép mình, lặng im đi qua 4 mùa vần vũ
Tranh Levitan đẹp lắm, nhưng buồn...
Có người bạn trầm
cảm lâu rồi
Chẳng dám đến bệnh
viện vì thuốc và viện phí
Có cô gái trẻ ôm
con gõ từng cửa Hội Thánh*
Để ‘ăn mày’ sự
giúp đỡ cho kẻ mới sinh được thoi thóp sống thêm
Có bao người gồng
mình làm một lúc 'hai mang'
Chẳng nhìn thấy mặt
trời ngoài kia vừa mọc
Bao ngày lễ qua
đi trong văn phòng, trường học
Tằn tiện gửi tiền
về cho mẹ, cho cha.
Sẽ không đủ giấy
viết đâu
Có bao lần không thể về nhà
Đêm Giao Thừa
Sáng Mùng Một
Lỡ mất cả ngày cha thân
yêu rời bỏ thân
xác
Như con chim bị trúng tên đau xé ngoài kia...
Cuộc sống tha
hương ta đã chọn, một khi
Là chấp nhận những
cuộc tiễn đưa như vậy
Lỡ một lần, nghĩa là trọn kiếp không gặp lại
Đám tang nơi xa xứ
cũng trắng xoá nỗi buồn
Bên ngôi mộ những bông hoa dại mọc âm thầm...
Sẽ không đủ giấy
viết đâu
Tách chè thơm mẹ
gửi nghi ngút khói rưng rưng
Khiến chiều nay nhớ mẹ
Con sẽ về để lại
nói lời chia tay ngập ngừng khe khẽ:
“Mẹ à, ráng giữ sức
khoẻ rồi con sẽ lại quay về..”
BH.15/12/2016
(Tặng một người bạn cùng sinh nhật tháng 12)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét