Suy Ngẫm

8 tháng 1, 2019 0 nhận xét
Người ta đến với mình vì cái gì, thì cũng có thể rời bỏ mình vì cái đó.
Đến với nhau vì tiền. Vì tiền mà chia ly.
Đến với nhau vì tình. Vì tình mà ly biệt.
Đến với nhau vì nhan sắc, thanh xuân. Nhan sắc, thanh xuân chẳng thể trường tồn bất diệt. Khi nó tan biến, cũng chẳng còn cận kề bên nhau.
Năm tháng về sau này, khi trưởng thành hơn, ta hiểu rằng mình chẳng nên níu chân đối phương.
Người dùng thủ đoạn để níu chân người kia, cả đời sống không thanh thản.
Thủ đoạn nối tiếp thủ đoạn. Dừng thì vuột mất thứ đã mất công bao ngày cố giữ. Tiếp tục, thì mệt mỏi tâm trí mình. Cuộc đời rốt cuộc vì muốn giữ một người mà trở nên bất hạnh.
Thiên hạ cứ hay nhầm lẫn,
Kẻ biết dùng thủ đoạn là người thông minh?
Thực ra,
Người thông minh không cần phải dùng thủ đoạn.
Người yêu thương mình là người nguyện ở bên cạnh mình, chẳng cần lý do hay phương kế nào...
Còn nếu họ cần quá nhiều thứ, ta cần làm quá nhiều việc.... há chẳng phải chẳng hề yêu thương?
Tiền bạc danh vọng, sao xoá tan những nhọc lòng? Yêu thương giả dối, chi bằng đừng có, bởi có cũng như không?
Người phụ nữ đến bên anh vì yêu anh, sẽ mãi yêu anh.
Người phụ nữ đến bên anh vì yêu anh, sẽ ra đi, khi anh không còn yêu thương cô ấy nữa.
Mừng cho những người ngoảnh đầu lại nhìn ngắm quá khứ vẫn cảm thấy hạnh phúc, hân hoan, an yên, tự tại.
Chỉ tiếc cho những người phải hối hận.
Vì khi họ hối hận, thời gian đã không còn để làm lại nữa. 
ST

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB