Sáng chủ nhật mình mới bắt đầu xuôi từ Hà Giang về Tuyên Quang . Bận đi suốt không về tụ tập cà phê sáng chủ nhật như hẹn với Cua được , điện thoại cho Cua hỏi thăm tình hình cà phê thế nào , giọng Cua trả lời cứ nghèn nghẹn như bị ốm . Hỏi thăm hóa ra không phải . Giời ạ !! Nó khóc , khóc vì tủi thân đợi các bạn lâu quá , mà nó đâu có quen cà phê một mình như mình . Thú thật trong đời mình sợ nhất nước mắt phụ nữ , nó là cái thứ dễ làm mình mềm lòng nhất . Nghe giọng Cua cứ thổn thức qua điện thoại chẳng biết dỗ dành như thế nào , cố kìm mình không lại khóc theo mất . Dự báo thời tiết đang báo bão về , bão kép hẳn hoi
He he ! Cuối cùng mọi việc cũng ổn , các bạn cũng đã tụ tâp cà phê . Cua đã vui trở lại ,đăng ảnh lên blocg ,.mình cũng đẫ về Hà Nội sau hơn hai chục ngày đi lang thang mấy tỉnh phía Bắc . Rời bỏ thiên đường để quay trở về địa ngục . Hic ! Cua có việc gì buồn cứ khóc thoải mái đê , tao lau nước mắt cho .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
4 nhận xét:
Trời ơi khóc mà có người xót xa, muốn được lau nước mắt cho thế này mình cũng muốn được đợi, có người khóc mà không được ai an ủi thế mới tủi thân chứ ! đợi các bạn có 1-2h ăn thua gì, ghen tị quá, ghen tị quá !!! thế mới biết là Kiên rất thiên vị nhé
Hay nhỉ
He he! Thúy có muốn khóc không ? Mình lau nước mắt cho, ko phải tủi thân
Quá hay chứ Cua
Đăng nhận xét