Trưởng Thành

21 tháng 9, 2016 1 nhận xét
Mình đã luôn nghĩ rằng mình là kẻ trưởng thành. Mình đã luôn nghĩ rằng mình biết mình muốn gì, yêu ai, muốn sống thế nào. Những quyết định lớn, từ việc lấy chồng, chọn nghề nghiệp, bỏ doanh nghiệp đi làm nhà nước, bỏ nhà nước ra làm trường tư, bỏ làm thuê đi làm thợ, mình đều chưa bao giờ ân hận. Những tưởng mình tự tại và mạnh mẽ, giỏi giang và vững chãi, mà không phải vậy.
Mình nhận ra là mình không mạnh mẽ như mình tưởng. Mình vẫn vì những gì đã nhìn thấy, những người  đã gặp, những khó khăn nhọc nhằn trước mắt mà hoài nghi bản thân đến độ có lúc tính đường bỏ cuộc. Mình vẫn không dám mở mồm nói điều mình muốn vì sợ sự thật sẽ tổn thương, và sợ cả mình cũng sẽ bị tổn thương. Mình vẫn ngoảnh mặt đi trước nhiều điều mình không thể nào thay đổi được, tự an ủi rằng mình đang làm những điều tốt nhất có thể như một cá nhân. Mình vẫn gặp đủ thứ rắc rối chỉ vì tim mình đòi một thứ và não mình gầm gào đòi thứ khác. Mình vẫn vật vã để nhận ra, rất nhiều khi, mình cũng chỉ là cô bé nhạy cảm trong cơ thể của một phụ nữ đã bắt đầu già.
Mình không hẳn tử tế như mình nghĩ. Mình tham lam không biết đủ, quay như chong chóng một ngày hai ba việc vì thứ cho mình tiền, thứ cho mình danh, thứ lại cho mình cảm xúc để cuối cùng bạc đãi sức khỏe và cơ thể chính bản thân mình. Mình vẫn chạnh lòng khi thấy bạn giỏi giang thành đạt hơn mình, vẫn ghen tị, vẫn âm thầm mong mình hơn người khác.  Và dẫu thừa nhận danh tiếng và tiền bạc cũng có thể là gánh nặng, mình vẫn băn khoăn khi phải từ bỏ những mồi danh lợi người ta mời mọc.
Mình nhận ra mình cũng chẳng khôn ngoan hơn như mình mong đợi. Mình vẫn sợ những lời chê bai và yêu thích lời khen ngợi, dẫu thừa hiểu cả hai đều mang giá trị thông tin như nhau. Mình vẫn lừa dối bản thân để xuê xoa những sai lầm, vẫn gân cổ cãi để chứng minh rằng mình đúng, vẫn run sợ trước những mất mát, vẫn đau khổ dằn vặt rằng bản thân không hoàn thiện. Mình vẫn dịch chuyển giữa những trạng thái cực đoan, không dám nhìn thẳng vào cảm xúc, không dám thừa nhận nó, không dám đối mặt với những mâu thuẫn trong chính cách nghĩ, cách nhìn, cách sống của bản thân bởi sự sợ hãi âm ỉ và thầm kín rằng mình sẽ không kiểm soát được những thứ đang tồn tại ấy. Mình nấn ná, trì hoãn mong những thứ ấy sẽ tự mất đi hoặc tự bạc màu, dù tự đáy lòng mình biết chúng vẫn ở đó ẩn mình trong những góc tối đợi mình nhìn nhận.
Trưởng thành, trước hết, là dám sống thật với mình, là có thể nhìn cuộc sống như nó vốn có mà không huyễn hoặc bản thân bởi những điều mình mong có được, là biết rõ những giá trị mà mình sẽ không đánh đổi. Nhưng quan trọng hơn cả, trưởng thành là dám hành động và trả giá cho những điều mình coi trọng. Trưởng thành không đo được bằng thành công một người đã có, mà phải đo bằng hành động của người đó với bản thân, với người với hoàn cảnh xung quanh ở thời hiện tại.
Rằm Trung Thu tròn tuổi 40, nhận ra rằng ngay cả những người đã lớn cũng phải học cách trưởng thành, mà tuổi thơ của mình thì vẫn dài quá thể.
Phạm Việt Hà - Trung thu năm Giáp Ngọ (2014)

1 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB