MỘT THỜI
Một thời hoa lá đầy vườn
Một thời nắng toả vàng ươm ngọt ngào
Một thời như giấc chiêm bao 
Tiếng cười trong trẻo hôm nào…đã xa 
Thu sang hoa vẫn nở hoa
Lá vàng rơi rụng thì ta quét vườn
Nắng còn vương, gió còn vương
Thôi thì quét nốt muộn phiền cho xong 
Hỡi em mắt ướt, mi cong 
Đừng đi qua trước vườn hồng nhà tôi 
Đừng rung lá rụng tơi bời 
Để tôi ngơ ngác, để tôi thẫn thờ…
Nào đâu lỗi của bốn mùa 
Có chăng lầm lỗi kẻ khờ là tôi
Thôi thì quét nốt thu ơi!
Lá vàng sẽ hết, em tôi sẽ về… 
9/2014 
VỘI VÀNG 
Anh để mất em rồi
Có phải không em nhỉ
Ánh mắt buồn lặng lẽ
Đầy trách móc lặng câm 
Anh lại để mất em 
Bàn tay nào rút lại
Những ngón tay run rẩy
Chạy trốn bàn tay anh
Vòng ôm anh trao em
Bờ vai em lạnh lẽo
Có xiết chặt đến đâu
Vẫn thấy sao hờ hững
Nụ hôn dù nồng ấm
Người nhận như vô hồn
Em ơi, nếu có lỗi
Hãy nói, anh xin em… 
Anh đã sai phải không?
Vội vàng tình vụng dại
Vội vàng sợ mất em
Vội vàng nên mất mãi
Vô Danh 12/2014 




 
 
 
 
 
 
 
 
1 nhận xét:
Hay !
Đăng nhận xét