Chúc Linh - Hoa Cỏ May: Người đàn bà nồng nàn

17 tháng 3, 2015 1 nhận xét
Chúc Linh:

Chẳng lẽ suốt cuộc đời em cứ mãi dở dang
Khi trót trao trái tim dại khờ cho một người đàn ông hoang đàng ngày ấy
Người đàn ông đánh cắp nụ hôn đầu đời ngỡ ngàng, run rẩy
Đã đi xa lắm rồi, còn đâu

Chẳng lẽ suốt cuộc đời này em cứ làm nàng Ngâu
Chờ mong đến tháng bảy để bước lên cầu Ô Thước
Con sông Ngân Hà trót quặn mình đau làm dây văng cầu đã tuột
Chàng Ngâu chẳng bao giờ trở về

Chẳng lẽ suốt cuộc đời này em cứ bắt mình tự chìm đắm trong cơn mê
Nơi có người đàn ông đã từng ôm em, ghì, siết
Người đàn ông đã trót cho em biết thế nào là đàn bà, rồi ly biệt
Không bao giờ có thể trở thành thiếu nữ lại được đâu em

Đừng tự đánh mất mình, đừng tự làm một người đàn bà hèn
Người đàn bà dở dang cũng có thể tự yêu mình một tình yêu toàn vẹn
Thoát khỏi cơn mê như chưa từng biết đến người đàn ông kia lỡ hẹn
Nở nụ cười thật tươi, chào ngày mới bắt đầu

Hoa Cỏ May:

Em là người đàn bà nồng nàn ngọt ngào như thế,
Viên ngọc này anh đã chót đánh rơi?
Anh bỏ đi, để rồi tìm suốt cả cuộc đời
Không tìm được người đàn bà thứ hai như vậy.

Vốn anh đã hoang đàng từ ngày ấy
Đến bây giờ, chưa chín chắn đâu em?
Anh sợ rằng khi quay lại sẽ làm đau thêm
Trái tim em vốn mong manh, mềm yếu.

Thôi thì, trong đời em, hình bóng anh đã thiếu
Em đừng mong đợi anh nữa làm gì.
Khi anh đã cất bước ra đi,
Anh không nghĩ mình đã đánh cắp trái tim em thuở khờ dại.

Anh lưỡng lự, nửa muốn trả lại
Nửa muốn ôm theo cho đến hết cuộc đời.
Chỉ thương em, mãi mong đợi anh thôi.
Em yêu ơi, anh muốn em quên hết.

Không còn anh, từ ngày ly biệt.
Hãy vui lên, hạnh phúc trong tầm tay.
Đừng nhớ thương anh mãi quắt quay.
Bởi anh không xứng được với em, người đàn bà nồng nàn đến thế.

1 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB