Một câu chuyện thật

23 tháng 2, 2020 0 nhận xét
- Tin anh đi, mỗi chúng ta đều có một người thương.
- Nhưng sao em chẳng thấy đâu.
- Có lẽ họ đang trôi dạt trong muôn triệu kiếp luân hồi nên chưa kịp đến đó thôi.
- Lỡ khi họ đến, chúng ta đã già.
- Ừ thì, chỉ cần 1 tháng, 1 năm hay chỉ 1 ngày chúng ta sống hạnh phúc, rồi chết cũng được, kéo dài chi 5 năm, 10 năm, 50 năm mà giống như bức tử hay giam cầm nhau để làm gì. Để anh kể em nghe một câu chuyện cũ.
"- Bác sĩ ơi cấp cứu cấp cứu ...
Chị hộ lí nghe kêu, vội đẩy nhanh băng ca ra đón. Bệnh nhân là một bà cụ 86 tuổi bị đái tháo đường, tăng huyết áp, sau một lần bị tai biến mạch máu não chỉ biết ú ớ khi lay gọi, nằm bất động lâu ngày, được nuôi ăn qua sonde.
Anh và cả ê kíp khẩn trương hồi sức hết sức nhưng hoàn toàn vô hiệu. Bệnh nhân đã tử vong trước nhập viện.
- Ông phát hiện bà như vậy trong bao lâu rồi?
- Có lẽ từ tối qua.
- Sao lúc đó ông không đưa bà vào bệnh viện?
- Tôi đâu có biết bả chết rồi. Cứ mỗi đêm tôi đều sờ vào người bả xem còn ấm không, đêm qua sờ còn ấm, sáng nay ... hức ... hức ... tôi sờ lạnh ngắt nên ... tôi tức tốc kêu xe đưa vào đây.
Vừa nghe ông cụ gầy mòn tiều tuỵ nói xong, anh vội ngẩng mặt lên trời, để tránh giọt nước mắt trào ra. Thật ... không biết phải nói làm sao....
Ông cụ nhận biết một người còn sống hay đã chết qua hơi ấm. Có bao nhiêu cặp vợ chồng đang sống bên nhau nhưng không còn cảm nhận được hơi ấm của nhau?
- Ông năm nay bao nhiêu rồi?
- 89
- Ông bà không có con sao?
- Có 4 đứa. Nhưng khoãng 10 năm nay vợ chồng tôi sống với nhau.
- Không ai chăm sóc cho ông bà sao?
- Có. Cứ tối tối không đứa này xẹt qua thì đứa kia xẹt qua mang cho bánh trái và tiền.
- Chỉ vậy thôi hả ông?
- Ờ ... ờ ... tại tụi nó đi làm bận rộn suốt, còn đưa đón con cái đi học...
Khoãng gần 2 tiếng sau anh mới gặp được những người con.
Người chị cả chắc lưỡi : - Người đó không phải mẹ của chị em cô, bác sĩ ạ. Bà là mối tình đầu của ông.
- ?
- Ông tập kết ra Bắc. Ông cưới mẹ cô và sinh 4 chị em cô. Mười năm trước ông về Bến Tre tình cờ gặp lại bà, ông không ngờ bà vì lời thề ngày trẻ đã ở vậy đằng đẵng 50 năm chờ ông. Bác sĩ biết sao không, ông rước về nuôi.
- Cô chú không ngăn lại à?
- Chị em cô lúc đầu cũng hơi choáng, nhưng nghĩ lại là ba mình có sống được bao lâu nữa đâu, nên đã để cho ông làm những gì mà ông muốn. Thế là chị em cô cứ âm thầm tiếp tế mỗi ngày.
Hôm nay có thể gọi là ngày gì nhỉ? Ngày kì lạ. Một người đàn bà vì lời thề xưa chờ đợi một người đàn ông đằng đẵng 50 năm trời!
Hạnh phúc có mỉm cười với bà muộn màng quá hay không?
- Bé Diễm, em nhìn xem, anh thấy nơi khoé mắt của bà có long lanh một giọt lệ và khoé môi bà còn thoáng một nụ cười.
Anh khều vai bé Diễm và nói thế.
- Chắc bác Tr thức khuya nhiều quá nên hoa mắt. Bà cụ tím ngắt khô queo chứ có cười gì đâu.
- Ơ ....
Rõ ràng là anh thấy bà cụ cười mãn nguyện mà. Được ở bên, được nằm trong vòng tay ấm áp của một người mà mình yêu thương dù chỉ một ngày cũng đã đủ rồi phải không bà?"
Cuối cùng rồi, chúng ta sẽ tìm thấy nhau thôi
Dẫu cuộc đời còn bao nhiêu chìm nổi
Như đoá hoa nở
chẳng cần gì phải vội
Cứ bình tâm mà sống, mà thương ...
ST

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB