Buồn khác Cô đơn?

14 tháng 6, 2020 0 nhận xét
"Thời trẻ tôi viết bằng nỗi cô đơn vì lúc ấy chưa biết rõ mình là ai, sống lang thang hết bến này bờ nọ, lúc lên rừng lúc về biển, bốn mùa hết gác hẹp này đến gác nhỏ khác và cứ phân vân tự hỏi những điều vớ vẩn về cuộc đời, về tình yêu, về đủ thứ lăng nhăng của một đời người chưa có định hướng rõ rệt.
Bây giờ thì đã khác. Không bao giờ cảm thấy cô đơn, dù chỉ sống một mình. Bây giờ thì lúc nào cảm thấy hơi buồn buồn là có thể viết. Buồn mà rất yên tĩnh trong tâm hồn. Một sự yên tĩnh hơi bất thường vì nó không cho phép mình còn biết yêu hay không còn vấn đề đỉnh cao hay vực sâu của cô đơn nữa. Cô đơn là một chữ đang xa lạ với tôi trong lúc này. Lúc khác thì chưa biết. Vả lại cũng không nên đề cập đến chữ cô đơn hay cô độc trong thời buổi này bởi vì những ý niệm buồn tẻ đó nghe không còn hợp thời nữa đã qua. Vừa cũ vừa chương chướng. Nếu tình cờ có ai hỏi bạn là tôi có cô đơn hay không thì bạn trả lời giùm. Trịnh Công Sơn chỉ thỉnh thoảng có đôi chút buồn buồn. Buồn buồn vì thấy cuộc đời vui quá, đáng yêu quá, mà mình thì không thể sống hằng nghìn năm để nhìn ngắm cái mượt mà của từng phút đầy tính lễ hội của phố xá tưng bừng nhan sắc ở trần gian…
Khi bạn nghe tôi nói đến tuyệt vọng có nghĩa là nỗi tuyệt vọng ấy đã qua rồi. Duyên cớ của nỗi tuyệt vọng nào cũng đáng ghét như nhau. Chẳng nên bỏ công mà nghĩ hoài đến nó. Nó làm cho cuộc đời bớt đẹp và vì thế hãy biết lãng quên. Tôi đã lãng quên và như vậy có nghĩa là nếu tình cờ bạn nhìn thấy tôi trên đường đi, bạn sẽ bắt gặp một con người không hề biết cô đơn là gì"
- Trịnh Công Sơn – Rơi Lệ Ru Người

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB