Tâm Sự Thứ Bảy (79): Ngày 30 tháng 4 Năm 1975

30 tháng 4, 2020 5 nhận xét

Ngày ấy mình vừa tròn 7 tuổi, đang học lớp Một, trường ‘làng’ bên kia bờ sông Hồng.

Hôm đó thực sự là một ngày đặc biệt, vì khắp nơi mọi người xáo xác, nhốn nháo, không ai làm việc được nữa. Đâu đâu cũng đổ ra đường loan tin nhau: ‘Miền Nam Giải Phóng rồi ông bà ơi..!,  ‘Đất Nước Thống Nhất rồi anh chị ơi…"! Ai cũng nhìn nhau cười nói trong niềm vui và xúc động.

Như mọi khi, mình chạy ra tận đầu con đê sốt ruột đón má đi làm về để định báo cho bà cái tin chấn động ấy. Má mình mắt đỏ hoe ôm lấy tụi mình khóc và nói: ‘Miền Nam giải phóng rồi các con ơi, má sắp gặp lại gia đình rồi..’, và bà khóc trong sung sướng. Ba mình cũng lật đật về sớm, rồi hai người bịn rịn chạy ngược xuôi chuẩn bị cho chuyến đi vào Sài Gòn.
Ngày đó mình còn nhớ cả Hà Nội không ngủ. Nhà mình không ngủ. Ba má chả quan tâm gì đến mình như mọi ngày. Trong trí tưởng tưởng của mình, hẳn ngày này ở Sài gòn phải vui như ‘Tết’. Mình vui khi cả nhà vui. Mình cũng khóc khi má khóc. Trẻ con là thế vui buồn rất rõ và phụ thuộc nhiều vào tâm trạng người lớn.

Thế rồi, mấy hôm sau, ba má đưa tụi mình lên gửi nhờ nhà bác cả, rồi hối hả đi vào Nam cùng bác cả và các anh chị em khác để tìm lại gia đình. Thời gian đó đối với mình dài thê thảm lẳm. Vì 2 chị em mình ‘bị’ nhốt trên căn nhà biệt thự tầng 2 của bác, xung quanh toàn sách (bác mình là nhà văn mà). May mà còn có sách làm bạn, không thì mình chết vì buồn. 6h tối bà giúp việc bắt tụi mình đi ngủ rồi. Nói chuyện với nhau dù là rất nhỏ.. bà quát cho sợ rúm người lại. Mà bà ấy ngủ ngáy vang rền, to đến nỗi hai chị em thao thức vì khó ngủ. Sáng ra tụi mình phải dậy sớm từ 5h để..ăn sáng, và ăn thức ăn mà bà ấy thích như là rau nhút hay mấy loại con không lông, không vảy (mà mình chưa bao giờ ăn trong đời). Ngày nào cũng bị 'tra tấn' như vậy nên sau này mình ghét rau đấy lắm, và cũng không thích ăn mấy loại con đó luôn. 

Thế rồi ba má cũng về từ Sài Gòn với bao chuyện kể. Ông bà đã gặp lại người thân ra sao. Hồi đó còn nhỏ nên mình quan tâm nhất là quà Sài Gòn. Hạnh phúc nhất đó là má mang về 1 chiếc TV đen trắng màn hình bằng cái máy tính bây giờ. Không thể diễn tả nỗi mình sung sướng như thế nào vì từ nay đã có 'máy chiếu phim' trong nhà hẳn hoi. Ba má còn mang về những đồ đạc lạ lẫm gói trong những túi giấy gói đẹp đẽ, hoa hoè với chữ in là lạ mà lần đầu mình nhìn thấy. Cũng lần đầu mình biết đến vải nilon in hoa màu mè, trong veo. Đồ chơi nhựa từ SG cũng đầy màu sắc loè loẹt nhưng rất đa dạng, đủ cả nổi niêu xong chảo…rất hấp dẫn trẻ con. Đám bạn mình cứ mê tít thò lò.


 Tết năm đấy, ngày 2/9 năm đấy… trong ký ức non nớt của một đứa trẻ lên 7 thật không thể nào quên. Ba công kênh mình đi ra đường, rồi cho đi xe đạp dạo phố. Mình thường bị ngồi gióng phía trước cái xe cuốc Liên Xô của ba (nhiều khi đau đít lắm mà chả làm sao nói được). Thế mà hôm ấy chả thấy kêu ca, đòi ba dạo quanh Hà Nội đến mấy vòng. Đi qua nhà nào mình cũng thấy đầy pháo lớn nhỏ, cành đào hồng đẹp đẽ, đào rừng, mai rừng.. chuẩn bị cho đêm giao thừa đặc biệt. Mình còn nhớ những quả pháo to đến nỗi trong tiềm thức của con nít có lẽ nó to như là ‘bom’ vậy. :D).

Bầu trời pháo hoa đêm đó đẹp lạ thường. Những người thân ôm nhau cười trong nước mắt giàn dụa... Đó là hai hình ảnh khắc ghi mãi trong mình.

Năm 1975 cũng vô cùng ý nghĩa với mình, vì hết năm đó, mình chuyển nhà về 16 Trần Hưng Đạo. Với bộ đồ hoa sặc sỡ mình ngơ ngác bước vào lớp 2A cô Tuấn chủ nhiệm trong tiếng cười chế giễu của lũ bạn. Con bé cao to và ngố ngố là mình được xếp ngồi cuối lớp, rồi bị Giang ‘Già’ bắt nạt, bị Trí Lân và Hoài Anh trêu trọc trong ngày đầu tiên đi học.

Mình bắt đầu một cuộc sống mới sau năm đó với những người bạn đi cùng mình suốt tuổi thơ còn lại với thật nhiều kỷ niệm khó quên ở ngôi nhà chung 16THĐ.
BH. 23/4/2015 

5 nhận xét:

  • Hà "Béo" nói...

    Uầy uầy, ký ức hồi học cấp III tao còn ko nhớ mấy thì làm sao mà nhớ được 30/4 đây, chỉ nhớ duy nhất cả khu tập thể 16 ùa ra xem duyệt binh thui.

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB