Truyện Ngắn: Chiếc Cúc Áo

12 tháng 2, 2017 1 nhận xét
Valentine´s Day. XO rủ rỉ:

Em thích gì năm nay nào? Lại dây chuyền, hay nước hoa? Cái dây chuyền năm ngoái còn thiếu đôi khuyên. Hay anh đặt nhé? Định Überraschung nhưng nhỡ không vừa ý em lại phải mang đổi như lần trước....

Nàng dụi má vào vai chồng, giấu đi mầu hồng thổn thức. Đêm xuân vừa tràn về trên gối. Nàng nhẹ gỡ vòng tay chồng, chuồi khỏi tấm chăn đang rạo rực. Chàng họa sĩ điêu khắc đành nằm im chịu trận, nhìn tấm thân mong manh trong lớp váy ngủ mất hút ra phòng khách. Nàng sẽ lại một mình viết lách đến rất khuya, như mọi khi. Tối qua nàng phàn nàn, rằng ông Tổng đặt bài viết gì đó cho cái ngày Nhân tình Nhân ngãi, trong khi công việc kinh doanh thì đang túi bụi. Cả tuần nay, ngày nào nàng cũng thức khuya, lọ mọ một mình ngoài cửa tiệm chuẩn bị hàng hóa cho lễ lạt.

"Dở thật. Sao không yêu nhau cả 365 ngày mà nhất định cứ chọn đúng ngày này để mà yêu?".

Bật Laptop, vơ vẩn, nàng check mail. Vơ vẩn thế nào, vào ngay thùng thư rác. Và một lá thư trong cái nhóm "8E Hoàng Văn Thụ"  đập ngay vào mắt. Mất một lúc nàng mới hiểu lá thư ấy nói gì. Không gian, thời gian cứ cuộn lên nháo nhào. Bởi nó nằm ở đấy, trong hộp thư rác đã... gần 2 năm! 
                                                            ***
"Ngày hội trường, tôi giục L, (bí thư lớp 8E) liên lạc với Ka. Ka là người duy nhất thủa học trò tôi muốn gặp lại. Chúng ta đã thuộc về quãng thời thơ ấu của nhau dù chưa bao giờ cùng chung một lớp..."

Lớp nàng học là dẫy nhà ngang của trường HVT, một ngôi trường với những dẫy nhà khiêm nhường hình chữ U ẩn dưới những hàng phi lao xanh mướt của một vùng đất pha cát. Hồi đó, trường chưa được xây dựng quy mô như bây giờ. Giờ ra chơi hôm đó nàng lên phòng văn hóa để đọc bản tin trên loa phát thanh như thường lệ, tự nhiên thấy xuất hiện một đám con trai đứng bên ngoài cửa kính cách âm, với đủ mọi động tác trêu ghẹo khiến Lai, lớp trưởng, phải chạy ra xem có chuyện gì. Nàng nhớ là buổi phát thanh hôm đó có phần bị xao lãng hơn mọi khi. 

- Sao đấy Lai? - nàng hỏi gã lớp trưởng.

- Mấy thằng khối 9 đến xem mặt Ka thôi.- Lai lạnh nhạt. 

- Tớ có gì lạ đâu? Cũng không phải thú hiếm! - nàng kêu lên ấm ức.

- Chúng nó bảo tại thầy Túc "văn" nhắc tên Ka nhiều quá nên tò mò thôi!

Lai tưng tửng, với vẻ mặt của một chiến binh. (Mãi sau này, nàng mới biết, chính gã này với sự bao bọc quá đáng làm nàng rất mệt mỏi, nhưng đó lại là cả một câu chuyện khác...)

Qua tấm kính và những chấn song cửa sổ, nàng nhìn thấy hắn, hóa ra là một người quen.

Hắn vốn đình đám từ trường cấp 2 với rất nhiều thành tích. Họ sẽ không bao giờ biết nhau nếu hắn không trầy trật với môn văn và đó là lý do để thầy Túc dậy văn nhắc đến tên nàng. Ngoài ra phải kể đến việc ngày ngày, hắn vẫn đi qua nhà nàng để tới lớp. Cũng như trước đây, sáng sáng nàng phải đi qua nhà hắn mới tới được trường cấp 2. Họ đã học cùng trường với nhau có đến mấy năm trời. Thế mà, hai đứa chưa bao giờ tỏ ra thân thiện dù chỉ một cái gật đầu. Hai kẻ kiêu ngạo ấy vẫn cần có một cái cớ rất cụ thể mới chính thức làm quen. Hình như phải sau đó cũng khá lâu, qua cô bạn chung là Lý béo, một người cùng khu tập thể và cũng là cô bạn học chung với hắn.

Những kẻ kiêu ngạo như hắn, như nàng, luôn tìm cách đối đầu nhau, dù chính họ bị hút vào nhau rất mãnh liệt. Hắn vẫn tự nhận dốt văn dù được mệnh danh là con mọt sách. Nàng không giỏi toán dù nàng vẫn được bạn bè thầy cô khen thông minh. Chừng đó thôi, việc kèm cặp giúp đỡ nàng học toán trở nên hết sức hợp lý. Nhưng hợp lý hơn cả là từ đó, hắn đủ tư cách đến nhà nàng khám phá kho truyện quý hóa của ông bố khét tiếng khó tính. Nhưng kiểu gì thì những buổi phụ đạo phi lợi nhuận cuối cùng cũng biến tấu thành buổi tranh luận mà phần thắng không nhất thiết thuộc về nàng. 

Hắn vốn đít nhôm con nhà, đẹp zai, học zỏi, dĩ nhiên chảnh, chả biết nhường ai bao giờ. Không biết đó có phải là nguyên nhân, mà trong những tranh luận của hai đứa còn có cả nước mắt. Những lần giận dỗi mỗi ngày mỗi nhiều đến mức, nàng không thèm nhờ hắn phụ đạo môn toán nữa.

Hắn cũng dường như tránh không qua nhà nàng mỗi sáng đến trường. Mùa thi lại đang đến gần... Lý do chính đáng đến nỗi, cuốn truyện "Thằng gù nhà thờ Đức bà Paris" hắn mượn nàng từ lần giận nhau trước đến giờ vẫn còn chưa có cơ hội trả. 

Chiều hôm đó, nàng ở lại trường làm bích báo và tập văn nghệ. Các trường phổ thông hồi đó có cái trò làm báo tường với mục đích chính là hành hạ học trò, ép chúng sáng tác thơ văn. Chẳng biết có nhà thơ nhà văn nào ra đời từ những cuộc thử nghiệm ấy không, chỉ biết lớp phó văn thể nàng được dịp bù đầu xoắn quẩy vì lũ bạn cùng lớp vốn dĩ đã lười lại rất chi ỷ lại. Thế là bao nhiêu thứ bà rằn cho một tờ báo tường trút hết lên vai nàng. Đang mê mải can can chép chép, chợt nàng ngẩng lên và thấy hắn đang đứng nhìn nàng qua cửa sổ mở rộng.

Hắn vừa đá bóng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nụ cười sáng bừng hồn nhiên như thể giữa hai đứa chưa bao giờ giận dỗi. Hắn nhâng nháo chìa ra cuốn truyện, y như hắn đến đó, đứng đó, chỉ để làm mỗi cái việc là giả sách cho nàng. Tự nhiên, nàng cũng bật cười...

Nàng không nhớ những gì đã diễn ra buổi chiều cuối cùng bên nhau ấy. Chỉ biết là, thấy có quân chi viện làm báo, lũ bạn rủ nhau lên hội trường tập văn nghệ, bỏ lại mình nàng với hắn trong lớp. Lần đầu tiên hiếm hoi, hai đứa không cãi vã. Hắn ngoan ngoãn rửa cọ, pha màu để nàng bôi trét nốt tờ báo. Hắn bò toài ra chép thơ cổ động tự chế bằng thứ chữ xấu gần bằng gà bới. Vừa làm, hai đứa vừa mang Hugo ra mổ xẻ như những tay phê bình đồ tể chính hiệu. Hắn đột nhiên hiền lành dễ chịu không khăng khăng gây gổ, cũng không lên án gay gắt Exmerald  mù quáng si mê; nàng cũng vậy, tự nhiên thấy gã thầy tu uyên thâm Fronde bớt tàn bạo. Những tiếng cười giòn tan như chuỗi ngọc lăn theo hành lang dài vô tư...

Chiều xuống rất nhanh. Ngoài trời bắt đầu tối. Chiều đông se lạnh, hình như có cả mưa... Chợt nàng linh cảm, cái nhìn của hắn có cái gì là lạ.... Hắn tự nhiên gượng gạo, mắt ngó lơ đi đâu, vẻ mặt cực khó hiểu. Không khí có cái gì đùng đục, ngột ngạt... Rồi, bất ngờ, hắn bỏ về. Để mặc nàng với đống bích báo chưa ráo mực và căn phòng lớp 8E bắt đầu tối nhọ mặt người...

Nàng ngồi trong lớp một mình, run lên vì lạnh, vì sợ. Nàng khóc, rất lâu. Có cái gì đã vỡ ra mà nàng không thể hàn gắn, không thể lý giải nổi. Sau lần đó, hình như mấy đứa bạn có làm cầu nối, tỏ ý muốn gặp nàng điều đình gì đó. Nhưng bản tính bướng bỉnh tự ái, nàng nhất định không tha thứ cho hắn và nhất là, không bao giờ tha thứ cho mình. Học hành thi cử rồi mùa hoa phượng đỏ đã kéo họ về hai phương trời khác biệt.

Hết năm học đó, nàng chuyển trường. Trường mới, bạn mới, cảm xúc mới. Lũ con gái thị thành thơm phức trái lê tươi. Đám con trai phố thị lão luyện ngón guitar. Và nhất là đám bạn mới không bao giờ làm nàng phải khóc. Nàng quên dần những đứa bạn vùng ngoại ô thô thô kệch kệch đã gắn bó với nàng chỉ 1 năm cấp 3. Nàng càng không muốn nhớ gã quán quân toán trường HVT xưa kia. Nghe nói, hắn vẫn ở loanh quanh đâu bên trường cũ, cùng đám bạn xưa cũ kỹ. Thấy bảo, hắn giỏi giang, học hành thành đạt, vô cùng giầu có, ngạo mạn và nhất là vẫn... chảnh như xưa.

"Ngày hội trường, tôi giục L, (bí thư lớp 8E) liên lạc với Ka. Ka là người duy nhất thủa học trò tôi muốn gặp lại. Chúng ta đã thuộc về quãng thời thơ ấu của nhau dù chưa bao giờ cùng chung một lớp..."

Nàng ngỡ ngàng check mail. Lá thư mời họp lớp, hội trường, quả thật, đã đến từ ngày 14/2/2011. Nó nằm trong hộp thư rác vừa đúng... hai năm!

" ...Nhưng có một điều Ka không biết đâu...  Ngay sáng hôm sau, tôi đã đến trường từ rất sớm, mượn bảo vệ chìa khóa để vào lớp Ka. Lý do gì, chắc đến giờ, Ka vẫn không thể trả lời được câu hỏi tại sao đúng không?

Tôi đến để nhặt chiếc cúc áo mà Ka làm rơi ra lúc cùng tôi làm báo. Tôi đã nhìn thấy mà không dám nói cho Ka. Nếu lúc đó tôi biết phải làm gì thì tôi đã không chạy trốn chính mình, bỏ Ka lại một mình như thế...."

Ký ức lãng đãng như sương mờ....Nàng không thể nào nhớ nổi, có hay không, chiếc cúc áo vô tội tuổi mười bốn...?

 "Trong đời, nếu được làm lại, tôi sẽ không làm một số điều, không nói một số điều. Nhưng có một điều tôi rất muốn làm, ít nhất là trong ngày hôm nay. Đó là trao lại cho Ka cái cúc áo tôi vẫn giữ từ ngày ấy"....

Nàng bỗng thấy lạnh dù lò sưởi vẫn đang bật ở ngưỡng 22 độ C. Đêm rất loãng. Những cơn gió hoang khua vào những nhánh cây đen thẫm trên nền trời. 

Nàng viết rất nhanh, chỉ sợ câu chữ không kịp tóm lấy dòng ký ức đang ùa ra không thể nào ngăn lại được. Đêm tháng Hai chông chênh những sợi tuyết lất phất bay ngoài cửa sổ.

Khi chàng họa sĩ ra phòng khách lúc gần sáng, thì nàng đã ngủ trên ghế sa lông. Má vẫn còn nguệch ngoạc những vệt nước chưa khô. Chàng đắp chăn cho vợ, ngần ngừ một lát rồi tắt màn hình, lặng lẽ đi làm.

Ngày Valentin, như mọi khi, sẽ là những bông hồng "Lady in Red" đắt nhất Europa mà XO nàng không quên mang về cắm trong lọ. Chuỗi dây chuyền trong bộ sưu tập trang sức tuy rất giản dị nhưng sẽ lại đầy thêm mỗi dịp lễ Tình nhân. Có cả hộp Shokolader von Lindt hình trái tim cậu con trai út mua tặng bằng tiền tiết kiệm. Bồn tắm thơm rải đầy cánh hoa hồng và nến, quà của hai cô con gái ... Hoa hồng, Shokolader - những món quà kinh điển của ngày lễ Tình nhân được trái tim gửi cho trái tim khắp nơi trên thế giới. 

Nàng mệt mỏi gieo mình trên giường, sau một ngày tơi tả phục vụ dân tình. Hoa hồng đã bán hết bông cuối cùng. Dân Đức vốn thực dụng, đã chưa bao giờ tiếc tiền cho hoa Hồng, ngay cả khi kinh tế đã lún sâu vào vòng suy thoái. Phải, hoa hồng đã trao hết cho người. Nhưng không một bông hồng cho riêng nàng...

Bỗng nàng thấy cồm cộm trên gối. Cập rập, nàng vội cầm lên: Một chiếc hộp nhỏ nhắn trang trọng buộc nơ hồng. 

Bên trong, chỉ vẻn vẹn một chiếc cúc áo.
____
Thymianka
Viết ngày 13/02/2013

1 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB