Có nỗi nhớ nào
không đầy đâu em
Tràn vào đêm tối
Vật vã canh thâu
Như người say
Như kẻ nghiện
Như cơn sốt
Chẳng thể qua
mau...
Ai cũng có những
lúc nhớ đến thắt đau
Tim như cuộn rút
Chống chọi với
chính mình
Trong cô tịch
Mênh mông
Ôi nỗi nhớ đầy đến
nao lòng
Chẳng thể nào chất
thêm được nữa
Tự hỏi còn bao
lâu nữa
Để có thể quên được
em?
Rồi thì sẽ đứng
lên,
Rồi thì sẽ đi qua
những ngày giông gió
Rồi tâm bão sẽ trở về bình thường như cũ
Nhưng trái tim có
nguyên vẹn bao giờ?
Nỗi nhớ tràn đầy
Khắp không gian
Thời gian
Ngập tràn
Mãi...
30/3/2016
4 nhận xét:
Câu trong bức ảnh trên nói rằng: "Điều đặc biệt nhất trên thế gian chính là thời gian. Thời gian làm cho nỗi nhớ về một ai đó ta yêu lớn hơn, và ngược lại, nó làm cho thời khắc bên người ta yêu dù dài bao nhiêu cũng thành ngắn ngủi.." Vậy nên nỗi nhớ luôn là sự NHỚ + TƯỞNG TƯỞNG = DÀI...
NỖI NHỚ ĐẦY
Nỗi nhớ nào cũng đầy ở trong tim,
Trái tim nhỏ bỗng trở thành chật chội
Quặt thắt lòng vội vã tràn vào đêm tối
Nhấn chìm em trong buồn bã đơn côi.
Nỗi nhớ nào cũng nghẹn ứ, anh ơi
Đầy chặt chèn đến khi không thở nổi
Bóp thắt lại, trái tim đau chới với
Có khi nào thôi nhớ được không đây?
Nỗi đợi chờ khiến em như kẻ say
Như kẻ nghiện vật vã cơn đói thuốc
Đêm thức giấc, thèm làn hương thân thuộc
Giọt mồ hôi vướng mặn cánh môi hồng.
Trong màn đêm cô tịch đến mênh mông
Em cô độc một mình với nỗi nhớ
Cố gắng gượng vượt qua ngày giông gió
Mà vẫn đầy, nỗi nhớ ngập không gian.
Mà vẫn đầy, nỗi nhớ ngập thời gian...
Đọc bài thơ của anh Vô Danh lâu thật lâu mà bây giờ mới viết theo được.
Bài thơ của nàng hay quá, HCM! Để tớ post lại lên đầu nhé!
Bài hoạ của HCM hay lắm, cám ơn nhé
Đăng nhận xét