SAO ANH NỠ...???

10 tháng 6, 2016 3 nhận xét

Em gặp lại anh, một ngày mùa đông
Khi mưa phùn vương vương dày trên tóc
Bàn tay gầy đã không còn ngà ngọc
Vẫn ngây ngô xoè hứng giọt mưa bay
Em như được trở lại thuở thơ ngây
Đón nụ hôn đầu, ửng hồng đôi má
Trái tim run lên một nhịp rất lạ
Ngỡ đã ngủ yên sau tháng năm dài
Những ngón tay mềm nhè nhẹ đan cài
Hơi ấm toả lan xoá đông rét mướt
Mắt chợt trong veo, lóng lánh giọt nước
Hình như tuổi mười bẩy vừa ngang qua.
Mái tóc khô bỗng trở nên mượt mà
Thôi xác xơ khi tay anh vuốt nhẹ
Sợi tóc bạc cũng ngượng ngùng khe khẽ
Trốn thật sâu, còn óng ả đôi mươi.
Làn môi khô chợt mọng đỏ khi cười
Những nếp nhăn mờ dần nơi đuôi mắt
Ôi, xuyến xao quay trở về rất thật
Có anh rồi, em thiếu nữ ngây thơ
Và một ngày, anh buông tay thờ ơ
Em thẫn thờ quay trở về tuổi thật
Nhàu nhĩ quá, dọc ngang hằn môi mắt
Anh đến rồi đi, sao anh nỡ...
Người ơi!
10/6/2016

3 nhận xét:

  • Như Hải nói...

    Bài này rất hay í, HCM à. Nếu bỏ khổ cuối thì bài thơ trở nên vui nhỉ.
    Tớ thích khổ này nhất:
    Mái tóc khô bỗng trở nên mượt mà
    Thôi xác xơ khi tay anh vuốt nhẹ
    Sợi tóc bạc cũng ngượng ngùng khe khẽ
    Trốn thật sâu, còn óng ả đôi mươi...

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB