NGƯỜI ĐI

25 tháng 12, 2017 1 nhận xét

Người đi khuất lối trong tiềm thức
Để nhớ rơi tan vỡ trời chiều
Người không quay lại thêm lần nữa
Hoa tàn rụng xuống một tiếng yêu
Người đi, lời hẹn trượt chân ngã
Chết đuối trăm năm dưới đáy hồ
Người không trở lại, trăng nằm khóc
Hứng giọt sầu buông, xót lòng mơ
Người đi, làn mây không nuột trắng
Ảm đạm nhuộm đen suốt bốn mùa
U sầu dâng cao theo ngày tháng
Chiều nay bất chợt khóc oà, mưa...
Người đi, mùa hoa không còn thắm
Héo rũ bên hiên những cánh tàn
Lá úa tơi bời bay theo gió
Chỉ đọng trĩu lòng những hoang mang
Người đi, mang theo cả trời nắng
Còn mây u ám tháng năm dài
Để nghe buốt giá hồn sương lạnh
Ký ức ngập lòng vẫn chưa phai
12/2017

1 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB