Tâm Sự Thứ Bảy (169). Chiếc khăn len

7 tháng 12, 2017 2 nhận xét
Thời những năm 80 việc đan lát thêu thùa là bình thường của mọi nhà. Nhà có con gái đều phải biết làm. Tự làm vừa rẻ, vừa tiết kiệm mà tăng thêm kỹ năng ‘công dung ngôn hạnh’. Mình chẳng khéo tay lắm, khâu vá, may áo thì OK, nhưng đan thì ngại (ngoại trừ bắt phải làm, kiểu trả bài thủ công ở trường hoặc đan áo cho người yêu :D). Nhưng chị và mẹ thì khác, khéo tay lắm.

Má mình đan rất đẹp. Cụ thể là cái áo len đỏ trong hình là của má đan. Cứ đưa mẫu ra là bà đan theo ngay. Thích thêm băng đeo cùng màu áo đỏ, bà cũng làm cho. Bà còn cặm cụi đan cho cái Lan, bạn mình một cái trước khi đi.

Trong hành trang của mình lúc ấy ngoài 2-3 cái áo len còn có vài cái khăn len. Mình còn nhớ một cái rất ấm, má đan cho 2 mầu đen và nâu nhạt, hơi nam tính. Khi đó hầu như mình chả sắm thêm gì. Đồ của mình nhiều và khá mốt (ở thời đó )nên được cô bạn người Hải Phòng ở cạnh phòng rất thích mượn.

Thế rồi có một lần cô bạn mượn chiếc khăn len của mình mang đi Minsk diện. Khi về nghe nó kể là ‘chết’ một anh đẹp trai nào đó, con ông to, tính tình hay lắm. Nó kể chuyện lấp lửng, khiến mình sốt cả ruột. Vừa hay cuối tuần thì anh chàng lên thăm. Nó cuống quýt bảo với mình: “Mày lên xem mặt hộ tao với”. Mình trịnh trọng xuống phòng nó. Vừa gặp anh ta thì mình..đứng hình. “Ô chiếc khăng quàng của mình..”. Mình trân trân nhìn chiếc khăn của mình trên cổ anh chàng!

Mình .. tức lắm. Nhưng cũng cứ liều hỏi anh ta “ A T có cái khăn đẹp nhỉ”. Anh ta quay ra nhìn mình cười ‘tự hào’: “ Ừ, anh thích lắm. MH tặng anh đấy. Cô ấy tự tay đan đấy…”. Nói xong thì a chàng vuốt cái khăn một cách âu yếm khiến mình nghẹn cả cổ, chỉ muốn giật ngay nó xuống .. mà không được!

Cô bạn mình đứng đó đỏ mặt, bối rối nhìn mình. Sau đó nó lôi mình ra một chỗ nói với giọng gấp gáp: “Tao xin lỗi mày, tại anh ấy thích cái khăn quá, tao chót nói tao đan nên anh ý cứ quàng suốt.. Tao không có cách nào. Thôi mày giúp tao…” Mình nói trong ấm ức:“ Khăn đấy là kỷ niệm của má tao, sao mày.. Với lại tao quàng suốt bấy đến giờ...”. Nó cứ năn nỉ mình mãi. Ôi giời, rồi phải làm sao cơ chứ? Chuyện đã rồi. Nó muốn ghi điểm cho anh chàng mà, mình là bạn nó, chả nhẽ k giúp? Khăn là chuyện nhỏ, mà giúp được một tình yêu lớn thì phải hy sinh ngay chứ sao! Thôi thì vì bạn nên mình đành phải im lặng mà vừa ấm ức trong lòng lắm. (Dù sao mình lúc đó vẫn còn con nít mà). 

Cô bạn mình thì từ sau chuyện này thay đổi hẳn. Từ một đứa không biết làm gì từ thêu thùa may vá đan lát giờ cũng hì hụi tập đan. Sau khi ông người yêu về nó tập tành chăm chỉ lắm, đan được hẳn một cái áo cho ông ấy. :D)


Chuyện cũng mấy chục năm về trước. Cho đến giờ mình vẫn chưa có cơ hội để kể thật cho ông ta biết vì đã giữ lời hứa với cô bạn nên bí mật vẫn chưa được ‘bật mí’. Hơn 20 năm rồi giờ họ đã có 2 đứa con gái lớn và sống ở HN, còn mình thì ở SG. Chắc có dịp mình sẽ ôn lại kỷ niệm này với cả hai. Chắc nó sẽ cười phá lên. Hay nó vẫn không muốn mình nói ra nhỉ?

Mình vẫn suy nghĩ, nếu lúc đó mà ông ấy mà biết là khăn của mình thì không hiểu phản ứng sẽ ra sao, cả nhà nhỉ? Hihihi.
BH 7/12/2018 

2 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB