TÌNH XƯA GỬI CHỐN HƯ KHÔNG

6 tháng 2, 2018 1 nhận xét

Bến buồn sương khói nhạt màu
Nón nghiêng em hứng dưới cầu, thơ rơi…
Trăm năm tình nặng khôn nguôi
Con thuyền bé bỏng chơi vơi giữa dòng
Người không về nữa để mong
Chuyện kể chiếc lá diêu bông, lỡ làng
Giọt tình mặn đắng ly tan
Tình như trăng khuyết võ vàng mong manh
Trầu cau mộng ấy không thành
Có duyên không phận cũng đành chia xa
Cái ngày dối mẹ dối cha
Yêu nhau say đắm thiết tha qua rồi
Lời xưa hẹn ước đánh rơi
Mảnh trăng tan biến rã rờì sông sâu
Bến xưa cũng đã bắc cầu
Nào ai dám trách ai đâu?
Muộn màng…
Ngày nào con sáo sang ngang
Là ngày hoa cải nở vàng bến sông
Mà nay cải lụi trổ ngồng
Thôi đừng thương nhớ chờ trông làm gì…
Người đi, muôn dặm người đi
Nào ai níu cánh thiên di phiêu bồng
Kỷ niệm xưa, giấu trong lòng
Tình xưa gửi chốn hư không, vô thường…

1 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB