Tôi muốn được trở
về tuổi thơ của cô bé 5 tuổi, ngồi im mơ màng bên dòng suối để ngắm con chuồn
chuồn ớt đỏ khép cánh trên thân cây, có thể cả buổi không cần làm gì.
Tôi muốn được vục
mặt vào đám cỏ, ngửi mùi của mấy lá tàu bay mọc lẫn trong đó, khi những đứa bé
bò thật nhanh lên phía trước theo yêu cầu của cô mẫu giáo.
Tôi muốn được
trèo lên đồi cao vào những ngày hửng nắng và cùng chị cuộn tròn lăn xuống chân
đồi, vừa cười vang vừa hì hụi nhặt từng chiếc găm của Cỏ May trên quần áo. Không
hiểu sao khi ấy nhặt từng chiếc găm cỏ lại khiến tôi thích thú, chẳng thấy
buồn phiền.
Ngày mưa bão, cây
trám cổ thụ gần nhà đổ rạp. Tôi muốn đội cái nón lá và xách 1 cái xô nhỏ chạy ra vặt
trám. Mặc dù còn chưa biết để làm gì với nhiều trám chát đến thế, chỉ biết rằng
chiến lợi phẩm này sẽ làm mẹ bât ngờ cho bữa tối cũng khiến tôi hoan hỷ.
Ngày nước lên,
tôi muốn lấy cần câu và lim dim thả câu ngay ...trên chiếc giường tre nhỏ,
không quan tâm đến việc nước đã ngập vào 1/3 căn nhà. Để rồi thấy mấy người lớn
đi thuyền tìm vào tận trong nhà lôi tôi ra khỏi mùa nước lũ Sông Hồng đang dâng
lên cuồn cuộn.
Ngày bị phạt, tôi
muốn hét lên với lũ trẻ con rằng, đừng khóc nữa, nếu cô mẫu giáo nhốt chúng ta
vào trong phòng tối thì mở cửa ra và tự tìm về nhà. Tôi đã làm thế, bế từng đứa
qua cửa sổ và sung sướng nghĩ đến khuôn mặt cô giáo trở lại phòng khi không thấy
đứa nào...Ngày ấy tôi to con nhất lớp mà lại!
Tôi muốn rủ mấy đứa
hàng xóm sang vườn bên cạnh mót khoai khi vườn thu hoạch đã xong. Mót khoai
nghĩa là đi lần tìm những củ khoai còn sót lại trong đất. Thú ấy hay hơn nhiều
so với thu hoạch khoai khi vừa độ. Tôi muốn được ồ lên khi tìm thấy 1 củ khoai
lang be bé, đo đỏ trong lòng đất nâu.
Tôi muốn được ba cho tập xe đạp trên cái xe Pơ Giô màu xanh cao ngất. Cái con bé 5 tuổi hồ hởi
tập đạp tiến lên phía trước mà không hề biết ba đã bỏ tay ra từ lâu. Sợ hãi thì
đã quá muộn khi xe đang lao đi cùng với chính nó.
Tôi muốn được
cùng cậu bé hàng xóm ngây ngô (có bố làm trong quân đội hay được phát cả thùng
lương khô to đùng), bẻ từng miếng bánh ăn trong ngon lành. Hình như ngày
ấy tôi thấy lương khô là món ngon nhất trên thế gian.
Tôi muốn được đi
ra đồng lúa khi mùa lúa trổ đòng, chỉ để biết cái vị đòng ngọt ngọt ấy ra sao.
Tôi muốn giấu đồ
ăn ở nhà để mang cho lũ trẻ con hàng xóm thưởng thức. Tôi muốn nhìn thấy mắt chúng sáng lên khi
lần đầu được ăn xúc xích và đường viên của Nga. Tôi thích đường trắng viên cứng, mà
không thích kẹo vì đường trắng đặc biệt, tan nhanh chẳng cần phải ngậm lâu
trong miệng...
Và tôi muốn, giá như thời gian quay trở lại...
Và tôi muốn, giá như thời gian quay trở lại...
Đôi khi thời gian chính là phút giây kỳ diệu ấy. Biết bao lần trong cuộc sống của người lớn sau này, tôi luôn ước ao được trở lại thời gian của cô bé 5 tuổi vô lo, tự do trong suy nghĩ và cả trong hành động ngày nào. ‘Cản lại’ ý muốn của người lớn một đôi lần, muốn được bước lùi hay dừng lại, hay có những quyết định bất ngờ và dũng cảm...cũng là những điều lý thú làm sao! Chia sẻ một miếng đường với bạn bè cùng trang lứa, hay làm một điều gì đó ngây ngô... thú vị hơn thật nhiều những gì bình thường vẫn vậy. Trong tâm thức của một đứa trẻ vô lo, cuộc sống thật kỳ diệu và đầy ý nghĩa bất tận.
Để cho những ước mơ
Như cánh diều lấp lánh
Thả tự do về trời
Bầu trời là đôi cánh
Tôi muốn được làm cánh diều ấy, được trở lại nương tựa vào chính cô bé 5 tuổi ấy, một khi nào đó, một đôi lần nào đó trong cuộc đời của chính mình...
BH. 11/2/2016
6 nhận xét:
Hi hi.. tao nhớ mãi những viên đường trắng thỉnh thoảng mày lấy trộm cho bọn tao ăn, ngon vô cùng.
Tuổi thơ thần tiên thật là tuyệt! Cậu bé 6 tuổi có thể chi phối, bảo ban được cô bé 5 tuổi và đến tuổi thành niên thì ngược lại: Thiếu nữ 17 lại chi phối, làm bối rối chàng trai 18 vì con gái mới lớn bao giờ cũng khôn sớm hơn...hehehe
Này T kia, tắt ngay đài địch nhé, ai chi phối T nhỉ, lớp 10 mới vào muộn sinh hoạt Đoàn, may mà Bí Thư này không hỏi thăm lý lịch trích ngang đấy...!
Hahaha...!
haha ko khảo mà xưng có hai đứa tự khai trong đống rơm !!!!!
BEM Đại tá nhé, cho dù bị tra tấn dã man đến mấy cũng không được khai hai đứa trong đống rơm ấy nhé, nhất là khi tiết trời đang trở lạnh thế này...hihi
Đăng nhận xét