Bình bài thơ ' Nhân Duyên' của Như Hải - Tác giả : Giáng Hương

10 tháng 7, 2020 5 nhận xét
NHÂN DUYÊN
Có khi nào mình trở lại nơi này
Để kiếm tìm nhau trong không gian lạ lẫm
Thoáng gặp nụ cười xưa, ánh mắt nhìn quen thuộc
Một điều gì lạ lắm.. rất thân quen.
Có lẽ là cả anh và em
Đến trái đất này để tìm nhau từ muôn vàn quá khứ
Ở nơi đó bàn tay đã từng đan tay và từng vuột lỡ
Để bây giờ ta lại kiếm tìm nhau.
Trong chốc lát, đã trôi qua biết bao thời gian
 Lạnh cóng đan xen
Nóng bức đan xen
Trái tim cũng nhiều lần đóng băng, nhiều lần tan chảy
Vẫn tìm nhau trong không gian thinh lặng ấy
Giữa bao người xung quanh.
Cảm giác thấy nhau như đã thuộc về nhau lạ quá phải không anh?
Những ngón tay khẽ chạm vào tay run rẩy
Nụ hôn bất ngờ, thời gian như ngừng trôi từ giây phút ấy
Mình như đi lạc tới tận phương nào...

Liệu có thể gặp lại nhau nữa không ở trong kiếp này?
Sao đã gặp rồi, lại buông tay không một lời từ biệt?
Anh biết đấy, có thể chẳng bao giờ mình sẽ gặp
Vì nhân duyên chỉ có duy nhất một, trên đời.
Ta lại đi qua nhau,
Vuột mất một kiếp nữa hỡi người...
NH. 29/11/16 (Cảm tác khi đọc thơ Bùi Giáng)
LỜI BÌNH
NH ! Có lẽ cũng chính nhân duyên cho mình được đọc bài thơ này của bạn.....một bài thơ tình mang nặng tư tưởng đạo giáo nhân duyên, dường như giống một câu chuyện giả tưởng hơn....Mình đã đọc rất kỹ, nhắm mắt lại để được cùng nhân vật phiêu theo dòng cảm xúc.... Cũng bất ngờ khi gặp gỡ, cũng xót xa rồi tiếc nuối khi lại thêm một lần nữa vuột mất nhau. Bài thơ rất khác với những bài thơ tình yêu thường gặp....Những gì ta cảm nhận luôn nhiều hơn, sâu sắc và lắng đọng hơn qua hai khổ thơ đầu :
"Có khi nào mình trở lại nơi này
Để kiếm tìm nhau trong không gian lạ lẫm
Thoáng gặp nụ cười xưa, ánh nhìn quen thuộc
Một điều gì lạ lắm.. rất thân quen
Có lẽ là cả anh và em
Đến trái đất này để tìm nhau từ muôn vàn quá khứ
Ở nơi đó bàn tay đã từng đan tay và từng vuột lỡ
Để bây giờ ta lại kiếm tìm nhau"
Trong khoảnh khắc nào đó tưởng chừng bàn tay kia ta đã chạm thật khẽ, rất mơ hồ...như chỉ thân thuộc vậy thôi chứ có thể cũng chưa từng gặp gỡ. Và những điều có thực rồi không thực cứ đan xen nhau giống như trí tưởng tượng phong phú của con người....bởi ai biết được kiếp trước mình thế nào và kiếp sau rôi sẽ ra sao...!
Duyên và nợ....Trong cuộc đời này giữa bao nhiêu người ta đã gặp và có bao giờ ta nghe một giọng nói bất chợt ở đâu đó, dù không hề thấy mặt hay một ánh nhìn chỉ thoáng qua thôi nhưng trong tâm thức ta như có tia chớp chợt thấy quen thuộc lắm, cứ day dứt như chạm vào vùng không gian, thời gian nào đó rất xa xôi như từ muôn vàn kiếp trước....Bởi, sự thân thuộc đến từng ánh mắt, nụ cười kia ta đã gặp và trái đất này chính là nơi tiền định để ta đươc gặp nhau..!
"Trong chốc lát, đã trôi qua biết bao thời gian
 Lạnh cóng đan xen
Nóng bức đan xen
Trái tim cũng nhiều lần đóng băng, nhiều lần tan chảy
Vẫn tìm nhau trong không gian thinh lặng ấy
Giữa bao người xung quanh"
Trong khổ thơ này tác giả sử dụng nghệ thuật tương phản chơi chữ khá nhuần nhuyễn, làm tăng sức biểu cảm, chuyển tải một thông điệp mà ai cũng hiểu rằng thế giới này là vô định.....mỗi kiếp người trải qua cũng như chỉ một cái chớp mắt cả thời gian.....là hợp là tan, là đau khổ hay niềm vui, để trái tim kia biết "tan chảy" khi hạnh phúc và "đóng băng" mỗi khi nỗi buồn xâm chiếm.
"Cảm giác thấy nhau như đã thuộc về nhau lạ quá phải không anh?
Những ngón tay khẽ chạm vào tay run rẩy
Nụ hôn bất ngờ, thời gian như ngừng trôi từ giây phút ấy
Mình như đi lạc tới tận phương nào...

Liệu có thể gặp lại nhau nữa không ở trong kiếp này?
Sao đã gặp rồi, lại buông tay không một lời từ biệt?
Anh biết đấy, có thể chẳng bao giờ mình sẽ gặp
Vì nhân duyên chỉ có duy nhất một, trên đời. "
Đã bao giờ ta tự hỏi mình có tin vào nhân duyên không nhỉ ?....Hàng tỷ người trên trái đất này đã và sẽ gặp có thể tìm thấy một người dù chỉ gặp một lần, nhưng luôn cảm thấy đã thuộc về nhau tự bao giờ.

Cánh cửa nhân duyên cứ đóng rồi mở như tư tưởng duy tâm mà tác giả đã đem vào bài thơ.... Lúc đầu chỉ là cảm giác thân thuộc, đến cái chạm tay rồi đến nụ hôn bất ngờ đến ngừng trôi cả thời gian ....
Từ đầu đến cuối, chữ 'duyên' là tư tưởng chủ đạo xuyên suốt bài thơ. Dừ không được nhắc đến bao giờ nhưng dường như qua bấy nhiêu những gì đã trải qua mà chữ 'duyên' ấy vẫn chưa đủ để họ hoàn toàn thuộc về nhau....Tại sao chỉ biết tiếc nuối mà không trân trọng và giữ lấy mối duyên tưởng như được tiền định kia mà lại xuôi tay để cho mối duyên kia vuột mất dù biết "nhân duyên chỉ có duy nhất một, trên đời"? Phải chăng đó chính là hạn chế trong tư tưởng của tác giả....không một lần dám yêu, dám nắm giữ lấy nhân duyên của cuộc đời mình:
"Ta lại đi qua nhau,
Vuột mất một kiếp nữa hỡi người..."
Hai câu thơ cuối thật buồn như một tiếng thở dài,rồi xuôi tay mặc cho dòng đời xô đẩy mà chỉ biết tiếc nuối mà thôi....Có lẽ, nếu mạn phép tác giả, mình sẽ mong muốn có một câu kết mở hơn, có hậu hơn...để biết đâu sẽ gọi được nhân duyên kia trở về:
Anh....
Ta đừng đi qua nhau
Đừng vuột mất một kiếp nữa, hỡi người....
Giáng Hương
2-2017

5 nhận xét:

  • Hoa Cỏ May nói...

    Bài thơ của BH, khi vừa đọc mình đã rất mê và rất muốn viết theo nhưng đều không thành công. Mình muốn nói lên cảm nhận về bài thơ nhưng cũng không viết nổi. Thật may là Giáng Hương khi nhận được bài thơ này đã bình, mình nghĩ là rất hay phải không Hoa? Cảm ơn cả 2 tác giả rất nhiều!

  • Như Hải nói...

    Cám ơn 2 nàng quá khen. Tớ cũng chỉ là trót cảm 2 câu thơ của Bùi Giáng mà ra ý thơ này thôi mà.
    "Cứ tưởng xuống trần vui một lát
    Không ngờ ở lại đến bây giờ..."

  • Như Hải nói...

    Trả lời Giáng Hương cho ý của nàng nhé:

    Dừng ở đây, dừng lại ở đây thôi
    Bước tiếp nữa, là giới ranh lửa cháy
    Con đường lửa bao quanh lối đi ấy
    Người bên này, dõi bên ấy, trông nhau

    Dừng ở đây giữa khu rừng xanh màu
    Xanh ngút ngàn cỏ cao che kín đất
    Người quân tử quay lưng không cúi mặt
    Kẻ hữu tình đâu vô ý bước đi

    Giọi nước mắt còn đọng ở cuối mi
    Từng dải áo phất phơ bay xa khuất
    Nắng và gió ở đâu cũng rất thật
    Trên trần gian kiếp lịch chỉ một đời

    Dừng ở đây để kiếp nữa rong chơi…
    (Hì)

  • Như Hải nói...

    Ý kiến của Giáng Hương:
    "..Cảm ơn bạn iu rất nhiều. Có lẽ nếu không có nàng HCM thì tớ cũng không có duyên để đọc bài thơ này của nàng....mà lại đúng vào lúc tớ đang tự kỷ, có lẽ nàng không biết là tớ hay bị rơi vào trang thái trầm cảm và thấy cuộc sống rất nặng nề và không lối thoát. Chính bài thơ này như một nguồn sinh lực đánh thức tớ trở lại, dù chưa viết được thơ trở lại nhưng cũng giúp tớ lấy lại thêm sinh lực để sống, để tìm nhưng niềm vui tuy giản dị nhưng khó kiếm tìm...hihi, có lẽ chỉ tớ mới cảm nhận được hết điều đó thôi nàng ah.."
    P/S: Cám ơn Giáng Hương. Thân chúc cho bạn nhiều sk, cân bằng, và an vui trong cs.

  • Như Hải nói...

    ...Trả lời nàng nhé Bạch Hoa:

    Còn đây một chút chơi vơi
    Tình kia bỏ lại cuối trời vấn vương
    Tìm trong một kiếp vô thường
    Chìm sâu vực nhớ, phong sương cõi lòng

    Chút gì như thể nhớ mong
    Xa xôi cũng chỉ trong vòng nợ duyên
    Xa người, nhớ vẫn triền miên
    Rắc rơi chút lạnh xuống triền sông tương

    Ngỡ tình mỏng mảnh khói sương
    Tìm đâu mùa cũ dư hương nồng nàn
    Cho lòng thêm chút đa mang
    Để rồi xa khuất võ vàng thề xưa

    Nhân duyên....người biết hay chưa ?
    (Giáng Hương)

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB