
Đời đã quen với những kiếp xa nhau… (Trịnh Công Sơn)
Vừa
đi một đám tang về. Chia tay thêm một người bạn. Gặp lại vài người bạn
cũ, đã lâu… Ra về tự dưng bỗng nghĩ về những gặp gỡ - thêm - và chia tay
- bớt - trong đời một con người, cuộc nào nhiều hơn?
Đã
có thời gian tôi nghĩ cuộc đời mình toàn chỉ được thêm. Ngày nào cũng có
thêm bạn. Bạn trong xóm nhỏ, bạn thuở học trò, bạn thời sinh viên. Cứ
thay lớp, thay trường, đổi năm học… là có thêm bạn mới. Rồi bạn thanh
niên xung phong hồn nhiên, bạn bộ đội chai sạn, bạn làm báo hăng hái,
bạn giang hồ phóng đãng… Ngày nào cũng có thêm kiến thức. Ngày nào cũng
có thêm thói quen. Ngày nào cũng có thêm tiện nghi. Ngày nào cũng có
thêm thú vui. Ngày nào cũng có thêm tình cảm... Từ chối bao giờ cũng khó
hơn đón nhận. Mà tại sao lại phải từ chối? Tôi mở lòng đón nhận cuộc
sống, đón nhận thách thức, cơ hội, niềm vui, bạn bè... Đời không bao giờ
cho không tôi một điều gì, nhưng tôi hiểu đó là luật chơi. Công sức vô
hình và tràn trề, thừa mứa, tôi đổ ra mà không hề có cảm giác mất, tiếc,
vì thu lại cũng không ít.
Những cuộc chia tay đến rất
chậm và thưa. Một cô bạn đi du học, để lại vết hằn đầu tiên. Một cô nữa
di tản, vết thứ hai, cách nhau ba năm. Một người bạn cầm tay tôi và
chết, trong một bệnh viện quân y gần bến phà Kompong Cham. Theo năm
tháng, một, hai, ba, bốn... người bạn thân, lần lượt kẻ bị tai nạn giao
thông, người bệnh nghiệt, đột tử... Ba tôi, rồi mẹ tôi, thở hơi cuối
cùng trước mắt tôi... Những cuộc chia tay với người thân thật nặng nề,
đau đớn.
Rồi tôi chợt nhận ra, quả cái gì cũng có giá của
nó. Lần lượt ngày nào cũng có thêm lệ thuộc, ngày nào cũng có thêm ràng
buộc, phiền toái, mệt nhọc, và... bệnh tật. Cùng lúc với thời gian ít
dần đi, là sức khỏe, niềm vui, bạn bè. Khi hoài niệm càng nhiều hơn thì hạnh ngộ càng bớt lại.
Đời bắt đầu đi vào giai đoạn bớt. Bắt đầu đến nhanh hơn và nhiều hơn, những cuộc chia tay.
Có
những cuộc đầy dùng dằng, luyến tiếc. Lại có những cuộc thật nhẹ nhõm,
không hiểu vì sao để tới tận bây giờ? Tôi quyết định chấm dứt việc tham
dự những cuộc họp vô bổ, nơi người ta nói những điều mình không nghĩ,
nghe những điều không đáng nghe. Tôi quyết định từ giã những cuộc vui
đeo mặt nạ, ngồi với những người không thích hợp, để không còn thấy nuối
tiếc những ngày giờ hiếm hoi còn lại. Tôi quyết định sẽ không sợ làm
mất lòng người khác, để thương yêu quan tâm đến chính mình hơn. Tôi mất
một số bè, để chỉ còn bạn. Tôi không coi phim truyền hình Việt, kịch
Việt, bóng đá Việt… nữa, chia tay được sự bực mình. Tôi không đọc hết
cuốn sách không cho tôi cảm giác thú vị trong mười trang đầu, chấm dứt
sự chịu đựng. Tôi từ giã những hội đoàn, lễ lạc, những trò hề kệch cỡm.
Tôi ngừng hẳn việc phê bình người khác vì nhận ra tất cả khuyết nhược
điểm của bao nhiêu đồng nghiệp chung quanh - và cả chính mình - bao
nhiêu năm qua hầu như không hề thay đổi sau bao nhiêu cuộc góp ý. Tôi
chỉ ngồi với những ai tôi thích ngồi, đến những nơi thích đến… Coi lại
những giá trị. Đúng danh vọng chỉ là phù vân, điều đó vẫn là chân lý.
Nhưng có đúng có tiền mua tiên cũng được? Cứ muốn thêm không muốn bớt
đâu đã là hay? Một miếng giữa làng hơn một sàng xó bếp? “Đi chơi vui hơn
ở nhà” có còn là tuyên ngôn đúng? Bắt đầu hoang mang rồi!
Cuộc
vui nào cũng có lúc tàn. Có gặp gỡ rồi sẽ có chia tay, muốn ngồi lại
mãi cũng không được. Tôi chợt nhận ra chia tay nhiều khi là giải thoát.
Như một truyện vui đã nghe kể, “hai người chia tay, từ đó sống hạnh
phúc”. Cái gì của mình là của mình, cái gì không phải thì có cố gắng đeo
bám, níu kéo… đến mấy, cũng không được. Không phải là tâm linh, phận
số, mà là quy luật. Phải biết buông bỏ. (Nói vậy thôi chứ những cuộc
buông bỏ về tình cảm bao giờ cũng quá khó khăn, tưởng chừng không thể).
Để dành hết sức cho the bucket list *?
Tôi đã chia tay
thuốc lá. Rồi đây sẽ chia tay rượu, để thấy chẳng thà chết còn hơn? Sẽ
chia tay người từng cho tôi niềm an ủi muộn màng, để thấy đời mình từ
đây vô nghĩa?
Để chuẩn bị cho một cuộc chia tay cuối cùng…
Nguyễn Đông Thức
7 nhận xét:
"Hai người chia tay, từ đó sống hạnh phúc".. câu này khá đúng trong rất nhiều trải nghiệm của nhiều người: Khi sống chung là nỗi bất hạnh thì chia tay là sự giải thoát, từ đó họ mới thực sự cảm thấy hạnh phúc.
Đọc bài này mà thấy buồn quá Hoa ạ, vẫn biết là quy luật, nhưng sao thấy buồn quá..
Tâm trạng quá , đọc xong tự nhiên lại thấy buồn
Hay mình cho ra khỏi blog nhỉ, sorry làm các bạn buồn!
Nhưng buồn cũng là một trải nghiệm, chẳng nên lẩn tránh...
Đọc lại bài này trong tâm trạng buồn: cuộc đời là những chuyến đi và những ngả rẽ!
Những chuyện vui-buồn-được-mất...ở trên đời, âu cũng là chuyện bình thường thôi ấy mà. Đọc để mà suy ngẫm và trải nghiệm thôi các bạn ạ!
Đăng nhận xét