Tâm Sự Thứ Bảy (146): "Đừng cho tôi tự do: Càng nhiều lựa chọn, càng nhiều đau khổ.."

27 tháng 4, 2017 0 nhận xét
Đôi khi sự thật là vậy. Con người thật lạ, khi cho họ rất nhiều tự do, họ lại phân vân. Họ không dám tin sự tự do ấy là thật. Trong cái mênh mông quá tự do, họ lại khép nép sợ sệt, giống như một đứa trẻ lâu ngày bị nhốt trong bóng tối, một ngày kia được ra ánh sáng, nó không dám bước ra.

Đôi khi, như Chúa dạy: “Phúc cho ai không biết mà tin”, để cho các con chiên ngoan ngoãn nghe theo dù không hiểu tận cùng, không rõ tận gốc. Thế mà dễ. Chỉ có một lựa chọn thôi. Sự tự do trong lựa chọn không có. Nhưng cứ tin đi rồi sẽ tốt đẹp. Vậy lựa chọn chỉ có một: Hoặc theo hoặc không!

Vậy mà dễ hơn ông Phật dạy “ Đừng tin vào lời ta nói cho đến khi tự mình trải nghiệm”. Sự tự do thật rộng, thoải mái lựa chọn. Không có ai lựa chọn hộ cho ta đâu. Ta tự chịu trách nhiệm với chính mình. Nhưng cũng thật khó khi sự lựa chọn đó nằm trong tay mình, con người bỗng trở nên khó khăn, không dám tin vào chính mình. Và thế là trăn trở, là phiền não. Phiền não bởi đắn đó, bởi có quá nhiều lựa chọn. Ngẫm mà xem, có phải khổ đau từ đó mà ra không?

Rồi, làm chủ cũng khổ đàng làm chủ, làm thuê cũng khổ đàng làm thuê. Người làm thuê thèm được tự do quyết định giờ giấc đi làm như của người chủ. Còn người chủ thèm sự tự do của người làm thuê sau giờ làm. Bản thân họ luôn sống trong công việc, gần như cả trong giấc ngủ. Ai tự do hơn ai? Ai sướng hơn ai đây?

Bây giờ là thời đại ‘I centered ”, I focused’ có nghĩa là mọi sự xoay xung quanh ‘cái Tôi’. Con người được tự do lựa chọn và lựa chọn để thể hiện ‘cái tôi’ là một xu hướng của ‘thời đại’. Quần áo giờ đây cũng phải may đo riêng ‘cho tôi’, mang tên tôi, duy nhất 1 tôi. Đồng hồ, giày dép, mũ nón… được đặt đóng cho đúng ‘của tôi’, không có cái khác. Iphone thiết kế riêng cho tôi.. và vô vàn sản phẩm làm đậm dấu ấn rất Tôi ấy, khiến cho ‘cái tôi’ được dịp đưa lên cao chót vót của sự tự hào, kiêu hãnh. Sự tự do lựa chọn làm giàu hơn bản sắc cá nhân nhưng vô hình chung cũng làm mạnh mẽ hơn, sâu sắc hơn ‘cái tôi’ của mỗi người.

Ngợp trong sự ‘tự do’ ấy con người hạnh phúc không? Có thể có, nhưng đó là những hạnh phúc hết sức ngắn ngủi, hữu hạn, mà đi ngay liền đó là đau khổ. Tại sao? Ta sẽ hạnh phúc khi nhìn vào mắt những kẻ trầm trồ khen ngợi ta, và đau khổ, khi có kẻ coi thường những sự nỗ lực ấy, coi thường sự khác biệt của ta. Khi còn một mình, hết những tung hô, hết những dè bỉu, tâm con người lại có xu hướng kiếm tìm cái mới, thúc giục phải ‘sáng tạo’, ‘làm mới’ để được công nhận, để được khen ngợi. Và thế là lại tiếp tục cuộc hành trình của đau khổ của ‘cái Tôi’ trong sự tự do tưởng chừng rộng mở biết bao!

Con người vẫn vậy, sẽ không biết mình kiếm tìm gì trong sự tự do bao la ấy. Để Chúa dẫn dắt mình đi có khi lại là một sự lựa chọn anh minh và dễ dàng. Nếu không ta vẫn sẽ hăm hở đi tìm sự tự do mà ta ‘tưởng’ là ‘rất dễ dàng’ ‘rất hạnh phúc’, nhưng lại mang đến nghịch lý: " càng nhiều lựa chọn càng nhiều đau khổ".

Trong hành trình cuộc sống có một số ít biết ngừng lại sự kiếm tìm, ngừng lại sự cố gắng để trở thành, để ‘tốt hơn’, để được ‘tự do hơn’. Họ không đi theo đám đông để vác Thánh Giá lê bước. Họ đã dừng lại được. Khi dừng lại, sự tự do là họ, họ là tự do. Họ không phải kiếm tìm tự do ở một nơi nào khác. Ngay đó không còn đau khổ vì không có kỳ vọng, hay phải lựa chọn, phải quyết định điều gì nữa. Họ biết ‘giao mình cho Pháp’ hay ‘tuỳ duyên đến, đi’, chấp nhận mà không vướng mắc. Tất cả trở nên nhẹ nhàng, và yên ả ở ngay mỗi giây phút của cuộc đời.

BH 26/4/2017

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB