NGƯỜI CHỢT ĐẾN, VỘI ĐI

27 tháng 6, 2016 3 nhận xét


Người chợt đến bên đời như cơn gió
Thổi vào ta những yêu dấu nồng nàn
Chưa kịp mát những trưa hè oi bức
Đã cuồng chân, không vết dấu, lang thang

Người chợt đến bên đời như cơn bão
Bao thành trì vững chắc vỡ tan tành
Cuốn ta vào những cuồng điên say đắm
Bão qua rồi, còn đổ nát tan hoang.

Người chợt đến bên đời như cơn lốc
Xoáy cuộn tròn dứt bật gốc ngang trời
Chân hẫng hụt, ta bay theo xoáy cuốn
Lốc đi rồi, còn ta với tả tơi.

Người chợt đến bên đời như mưa trút
Dìm ta vào trận lũ lụt kinh hoàng
Ta ngập ngụa cuồng quay trong thương nhớ
Mưa tạnh rồi, yêu dấu mãi mênh mang

Người chợt đến bên đời như biển mặn
Ta ngất ngây trong con sóng vỗ về
Rồi bất chợt sóng thần dâng bão tố
Cuốn dìm ta chìm nghỉm vào cơn mê

Người chợt đến
Vội đi
Không lưu luyến
Chỉ có ta còn ngơ ngác ngóng trông
Người cách biệt phương trời xa tít tắp
Ta nâng niu hương yêu dấu còn nồng.

Người chợt lướt ngang đời
Như cơn gió

3 nhận xét:

  • Hoa Cỏ May nói...

    Mình nhận được một bài họa của anh Giác Hành Vô Thiền, mình rất thích nên post lại đây:

    NGƯỜI CHỢT ĐẾN...
    (GHVT)

    "Người chợt lướt ngang đời
    Như cơn gió"
    Khiến lòng ta đau mắc nợ tơi bời
    Đâu cánh võng ngang trời ru mắt lá
    Khép lại rồi - mi nhỏ, lệ tuôn rơi,

    "Người chợt đến
    Vội đi
    Không lưu luyến"
    Bao yêu thương khờ dại hoá lạnh căm
    Nhưng tim côi vẫn nồng nàn cháy bỏng
    Chắt hương thơ gieo khắc khoải đáy lòng.

    "Người chợt đến bên đời như biển mặn"
    Trong sâu xa những Triết - Tưởng khôn cùng
    Giữa biển lớn hoang sơ bao mộng tưởng
    Ta ngụp tìm trong huyễn ngã trăm năm!

    "Người chợt đến bên đời như mưa trút"
    Những dấu yêu chẳng thốt nổi thành lời
    Cứ lẩn khuất trong tâm can day dứt
    Lắng hồn mình nghe bọt nước tan rơi...

    "Người chợt đến bên đời như cơn lốc"
    Chẳng chừa ra một phút chốc định thần
    Nghe nát vụn mọi kiên tâm, trí mẫn
    Những giáo điều cùng Ác Trược, Dục - Sân

    "Người chợt đến bên đời như cơn bão"
    Cuốn phăng đi những hư ảo viển vông
    Trong thảng thốt cõi mê cuồng bất lực
    Những tàn dư hương luyến ái còn nồng.

    "Người chợt đến bên đời như cơn gió"
    Bao yêu thương còn lại cõi hư vô
    Không đến cả vết trăng tình méo mó
    Chỉ niềm thơ đau chết lặng không ngờ!

  • Như Hải nói...

    Giác Hành Vô Thiền mà còn bị 'người cuốn đi như cơn lốc' thì bảo làm sao mà tu cho trọn một kiếp người. Đúng là sức mạnh của TY thật là.. kinh khủng nhỉ HCM!

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB