Tâm Sự Thứ Bảy (149). Điểm Yếu

24 tháng 5, 2017 0 nhận xét
" Muốn có được ánh sáng thì phải cháy".. 

Ai cũng có yếu điểm của mình, nhưng chắc chẳng ai muốn cho người khác biết điểm yếu của mình. Sẽ đến một ngày, một ngày bạn thấy thoải mái với những gì có thể chia sẻ về điểm yếu đó với người khác bằng một sự châm biếm nhẹ nhàng, nhưng vẫn không mất sự chân thành và nghiêm túc ở trong đó. Hôm nay là một ngày như thế với mình.

Mình phải giới thiệu về mình và nhất là phải chia sẻ thật nhanh trong 2 phút cho 1 nhóm người lạ, trong đó ½ là mentor (người hướng dẫn) và ½ là mentee (người được hướng dẫn) để có thể tìm được đúng ‘cặp đôi’ hoàn hảo đi cùng nhau trong 1 năm tới. Mình trong vai trò là mentor.  Nội dung chia sẻ là ‘Ai là thần tượng hay là người có tầm ảnh hưởng đến bạn?’ Việc chia sẻ này sẽ quyết định người mentee chọn cho mình mentor, và những mentor khác muốn mentee của mình chọn mentor phù hợp nhất.

Đối với mình 2 phút đó thật khó. Vì phải trải lòng trước một nhóm người không quen biết khiến mình luôn bối rối. (Mình rất thoải mái với nhóm bạn thân hoặc người quen. Chỉ bối rối với 2 loại người thôi. 1/là người lạ, và 2/là người.. rất lạ. haha, đùa thôi, là người mình đặc biệt có cảm tình).

“Nói gì, không nói gì? Nói gì cũng phải là thực. Hoặc là không nói gì cả. ..”. Mình đã lập lại điệp khúc ấy vài lần trong đầu. Rồi chợt cảm thấy đau bụng. Rồi muốn chạy trốn vào nhà vệ sinh. Rồi thấy nghèn nghẹn trong họng. Rồi vơ lấy ly nước uống từng ngụm nhỏ.

Không phải một lần. Lần nào cũng vậy. Khó khăn. Mình không tự tin. Rồi hít thở 1 hơi thật sâu. Mình bắt đầu vài chữ mở đầu thật chậm. Chẳng nhìn ai cả, nhưng mình tự nhủ, cứ nói thật những gì đến trong đầu. Và rồi tự nhiên dần dần tâm bình trở lại. Câu chuyện hình như có vẻ thu hút mọi người. Rồi không phải 2 phút, mà đến 10 phút trôi qua, mình vẫn nói....

Chắc bạn tò mò hỏi mình đã nói gì ư? Mình đã tự nhủ sẽ nói cái gì đến trong đầu lúc đó. Và mình nói về chính điểm yếu đó của mình. Về sự không dám trải lòng trước đám đông ấy. Nó bắt đầu từ đâu? Và ra sao? Ai đã giúp mình nhìn thấy điều ấy ở trong chính mình?

Chắc bạn sẽ rất lạ (và mọi người cũng vậy) khi sự khó khăn để thấy ra điểm yếu ấy lại được bắt nguồn từ chính sự thành công trong quá khứ, từ sự tự tin đứng trước đám đông đã được coi là điểm mạnh của mình từ ngày còn nhỏ khi còn là LĐT, bí thư lớp, cán bộ trường... Lạ quá phải không?

Tại sao ư? Cây thẳng quá thì dễ bị gẫy. Thành công quá một ngày gặp thất bại cũng gẫy. Tự tin quá đến một ngày cũng…gẫy. Nhờ có nhiều cái ‘gẫy’ ấy mà mình biết nhìn lại chính mình và cuộc sống. Nhờ có những cái ‘gẫy’ đấy mà mình biết sợ, sợ những gì đã từng ‘có’, từng 'được' đóng khung trong ‘cái tôi’ của chính mình, trong tham, sân, si của mình. Và nhờ vậy mình bắt đầu học ra được nhiều bài học. Có nhiều bài học mình đã viết ra ở đây trong các bài ‘Tâm Sự Thứ Bảy’ trước. Có nhiều bài học còn chưa tới, vẫn đợi trải nghiệm…

Cho đến giờ, những bài học mà mình học ra sâu sắc nhất đó là bài học của sự yêu thương và cảm thông; bài học của sự cho đi không cầu nhận lại; Bài học của nhân quả & nghiệp báo

Sau gần 50 năm mình mới dám nói điểm yếu của mình rõ ràng trước những người lạ một cách không ngại ngùng. Họ còn rất trẻ. Mình chỉ mong chia sẻ với họ rằng, thực ra, trong sâu thẳm mỗi người đầy rẫy những nỗi niềm, những nỗi sợ không gọi tên nên con người thường phải phủ cho mình những tấm áo, khoả lấp bằng những bóng bẩy của hình thức, hoặc của vật chất, danh vọng, tiền bạc. Mình đã trải qua những điều ấy. Chỉ khi mình nhìn thấy được sự hư vô ấy thì mình đã dần dần thay đổi chính mình trước những hoàn cảnh khác nhau mà cs mang lại, chấp nhận tất cả những gì đến đi, được mất. 

Cái gì đến cũng là duyên. Ai cũng là người thầy của mình trong một hoàn cảnh nào đó. Sẽ có 1 vài người có tầm ảnh hưởng đến bạn (trong kinh doanh, trong cuộc sống, trong tâm linh… ), nhưng rốt cuộc thì chính chúng ta vẫn phải là người tự đốt đuốc soi đường cho chính mình, sống cho chính mình, trách nhiệm và trung thực với chính mình. Đối diện với cuộc đời, chúng ta sẽ thấy mình thực sự bé nhỏ. Những gì làm được, đạt được chẳng là gì cả. Đối diện với chính mình chúng ta lại càng thấy mình.. chẳng là ai cả. Sự tự tin biến mất, nhưng nhường lại, nó cho chúng ta 1 cơ hội khác để thấy rõ con người mình một cách chân thực hơn. 

Tám một chút nhân ngày..giữa tuần. Chúc các bạn vui vẻ và bình an nhé.
BH 24/5/2017

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

©Copyright 2011 Thời đi học | TNB